24/12/14

[Quick Review] 10 bộ phim cảm động nhất

Lâu lắm rồi mới có 1 bài trên blog. Nhà mình cả tháng nay chuột hoành hành cắn đứt hết dây mạng, lại còn bị lỗi cổng mạng gì đó mà mình vẫn chưa tìm ra nguyên nhân nên đành chịu cảnh sống không net. Dù sao cũng đúng đợt ôn thi nên không đến nỗi phát điên vì thèm khát nhu cầu cuộc sống văn minh lắm :))) Nhân tiện vừa thi xong điểm hơi chán sẽ viết 1 ít về các bộ phim mình thấy buồn nhất.

Phim buồn thì nhiều, phim làm mình khóc cũng rất nhiều. Nhưng những phim chạm đến trái tim mình, khiến mình đặc biệt nhớ mãi thì lại hiếm.

1. The way home

Đây là tác phẩm đưa mình đến với Yoo Seung Ho. Một bộ phim có cốt truyện và cảnh quay giản dị vô cùng. Nhưng chính cái giản đơn ấy đã làm nên cái tuyệt vời không lẫn đi đâu được. Phim kể về 1 cậu bé được mẹ đưa về quê sống tạm với bà 1 thời gian. Từ một đứa nhóc ngỗ nghich, hay chơi khăm bà ngoại, cậu dần trờ nên biết thương và biết khóc về bà. Khi phim mới chiếu được 10 phút, mình đã ngồi khóc ngon lành đến tận phút cuối cùng. Cậu bé trong phim làm mình nhớ tới người bà đã mất mà mình không còn nhớ nổi bất cứ kỉ niệm nào với người nữa. Quên đôi khi thực đau khổ, nhớ được lại là một điều hạnh phúc.

8/10


2. 1 lít nước mắt

Phim này mình đã review ở đây rồi. Đúng y như cái tên, xem xong 11 tập phim mắt mình sưng vù lên vì tập nào cũng khóc.

3. A werewolf boy

Một bộ phim đặc biệt hay và đúng gu của mình. Có nhiều người chê phim quá chậm và dễ buồn ngủ nhưng với mình nó rất đẹp, rất hoàn hảo, kể cả cái kết buồn của nó cũng rất hợp ý mình. Ấn tượng mạnh nhất có lẽ là diễn xuất của 2 diễn viên chính, đặc biệt là Song Joong Ki. Mình chưa từng xem 1 bộ phim nào nam chính chỉ có vài lời thoại ở cuối phim mà lại gây xúc động đến thế. Đoạn nữ chính cố gắng xua đuổi nam chính, vừa khóc vừa bỏ đi mà chỉ một câu "Đừng đi" của Song Joong Ki đã làm mình rớt hết cả nước mắt nước mũi. Cuối cùng 2 người cũng không đến được bên nhau. Nữ chính thì già đi, đã lập gia đình và con cháu đề huề rồi còn nam chính thì vẫn như mấy mươi năm về trước, ngốc nghếch chờ đợi. Đến tận khi nữ chính rời đi sau lần gặp có lẽ là cuối cùng đấy, người sói vẫn im lặng dõi theo, yên lặng chờ đợi trong màn tuyết mịt mù.

Mình là một đứa thích được nhìn người khác yêu nhau và hạnh phúc nên không thể chịu nổi cái kết đau đớn như vậy. Chờ đợi chính là tra tấn, mà buồn hơn chính là bất lực vì không thể làm được gì cho người mình yêu...



4. Căn hầm đom đóm

Một bộ phim xuất sắc trong lịch sử hãng Ghibli nói riêng và lịch sử anime nói chung. Phim kể về thời chiến, có hai anh em nọ về sống cùng nhà

5. Departure
Mình đã review phim này rồi. Thực sự là một bộ phim xuất sắc của điện ảnh Nhật Bản.

6. Hachiko a dog's story
Nói chung phim mà liên quan đến động vật thì kiểu gì cũng tốn nước mắt. Phim này dựa trên câu chuyện có thật ở Nhật, kể về chú chó Hachiko ngày nào cũng tới ga tàu điện trong suốt 9 năm trời để chờ người chủ đã khuất của mình về. Câu chuyện này nổi tiếng đến mức chính quyền Nhật đã cho dựng tượng đồng của chú chó tại sân ga để tưởng niệm. 

Phim thì có hai bản Nhật và Mỹ, bản nào cũng hay cả. Người ta bảo chó là con vật trung thành nhất chắc có lẽ là thật. Ngựa thì lúc nào cũng có thể tìm được đường về nhà như theo bản năng nhưng chó thì nhiều khi cả đời chỉ nguyện theo một chủ. Chính vì thế nên khi lớn mình cũng bỏ ăn thịt chó luôn, cũng không chấp nhận ngồi trong bất kỳ quán thịt chó nào. Tuy nhiên mình cũng không đấu tranh hay chỉ trích những người ăn thịt chó khác, đó đơn giản chỉ là nguyên tắc cá nhân của mình mà thôi.

Ngày xưa mình từng nuôi 5 chú chó và 2 mèo con nhưng con thì chết, con thì bị trộm, con thì bị bố mẹ bí mật gửi đi làm mình khóc hết cả nước mắt. Sau đợt đấy thì thôi, mình quyết định không nuôi thêm con gì nữa trừ phi hữu duyên. 

7. Heart is 1



8. 7 samurai

9. 

10.