[Review] Iljimae - Huyền thoại Nhất Chi Mai 2008

Tiếp tục công cuộc đào mộ phim của Lee Jun Ki lên để review. Vì xem Moon lovers - Người tình ánh trăng thấy chán đời quá nên đành kiếm các phim cũ của anh để cày. Lý do vì sao chán thì mình sẽ nói ở cuối bài.


Huyền thoại Nhất Chi Mai - Iljimae kể về một tên nghĩa tặc chuyên ăn trộm của người giàu, chia cho người nghèo và được tôn làm Vua của bách tính.


Iljimae vốn là Gyeom - con trai của Qúy tộc Lee Won Ho, sau vì loạn lạc mà mất trí nhớ, trở thành con nuôi của Soe Dol với tên Yong. Xuyên suốt bộ phim là cuộc đời của Iljimae từ khi còn là một công tử vương giả cho đến khi lưu lạc giang hồ, nhớ lại mọi chuyện và tìm ra sự thật về cái chết của cha mình.

Trước tiên mình muốn nhận xét về nội dung. Phim tuy có nam nữ nhưng các phân cảnh tình yêu lại cực kỳ ít mà chiếm phần lớn thời lượng là nội dung tranh quyền, hãm hại nhau và lật mở sự thật lịch sử. Chính vì thế những ai muốn xem một bộ phim có các cảnh tình yêu lãng mạn thì đây không phải là một lựa chọn tốt. Phim rất nặng nề vì nó khắc họa đúng cuộc sống của người dân Hàn Quốc thời phong kiến và cuộc khởi nghĩa của họ chống lại chính quyền. Người xem sẽ vô cùng ấm lòng khi theo dõi những giây phút yên bình, người dân quan tâm lẫn nhau trong ngôi làng nhỏ; nhưng sẽ có lúc bật khóc vì phẫn nộ và bất lực khi chứng kiến trò đùa của số phận và sự nhẫn tâm của lòng người. Xem phim mà mình cứ thở dài mãi vì sao ngày xưa lại khổ sở như thế và tự cảm thấy may mắn khi được sinh ra ở thời này. Nói thế không có nghĩa là phim toàn một màu ảm đạm đâu. Vẫn có nhũng phân cảnh cực dễ thương và nhắng nhít của gia đình Iljimae hay cha con Bong Sun. Kể cả những cảnh tình cảm nam nữ cũng rất nhẹ nhàng và tinh tế, y như hương mai vậy.  Phim cân bằng được các yếu tố nên rất thu hút và đi sâu vào lòng người. Trong số các phim cổ trang Hàn mình từng xem có lẽ chỉ có các phim sau mới hài hòa, không màu mè, giữ được chất xưa và để lại dấu ấn lớn như thế: Dae Jang Geum, Ju Mong, Hwang Ji Ni, Iljimae, Thần y Herjun.

Bên cạnh đó không thể không nhắc đến đề tài anh hùng. Cái mình thích nhất ở Iljimae là sự mộc mạc. Anh cũng là một con người bình thường, không hề được thần thánh hóa. Anh không hề có ý định lấy của nhà giàu chia cho người nghèo cho đến khi nói chuyện vói Eunchae. Anh hùng không phải tự nhiên sinh ra, không phải là kết quả của ý chí nhất thời mà đó là cả một quá trình sống và hoàn thiện bản thân. Iljimae từ những ngày đầu chỉ muốn trả thù kẻ đắc tội với người thân của mình đã trưởng thành hơn, trở thành Nghĩa tặc được dân chúng tôn sùng. Sống với hai khuôn mặt, phải nén chịu biết bao đau khổ của hai cuộc đời, Iljimae của Lee Jun Ki khiến người xem không khỏi xót xa, suy ngẫm và yêu thương. Những ân oán trong này mình sẽ không nhắc đến bởi nó quá chồng chất và phải xem mới thấy cái tài của biên kịch khi lồng ghép mọi chuyện rất khéo như thế.

Tiếp theo nhận xét về diễn xuất. Cá nhân mình luôn thấy Lee Jun Ki thần sầu nhất là trong King and the Clown, Time between dog and wolf và Iljimae. Ba phim với ba nét tính cách hoàn toàn khác nhau. Trong Iljimae, Lee Jun Ki vừa thể hiện được nét tưng tửng siêu đáng yêu và đáng đánh đòn của Yongee, nhưng vừa thể hiện được nét cool ngầu, chất chứa nỗi đau và sự phẫn nộ của Iljimae. Mình từng nói trong giới 8x không ai giỏi hơn Lee Jun Ki hết và phim này là một minh chứng cho điều ấy. Có hàng chục cảnh anh phải khóc nhưng mỗi cảnh là một sắc thái cảm xúc khác nhau, không hề một màu chút nào. Mình thích nhất là phân cảnh anh khóc khi chị chết, bùng nổ sự đau khổ đến day dứt, hối hận tột cực kì xuất sắc. Không biết là năm đó Lee Jun Ki mất giải Beaksang vào vị thần thánh nào, thật quá đáng tiếc!

Ngoài Lee Jun Ki ra, Moon Dae Shik diễn cũng cực kì thần sầu. Bác ấy đúng là như sinh ra để diễn vai này ấy. Khắc họa cực kì tốt hình ảnh ngươi nông dân hiền lành, hay suy nghĩ cho người khác và đầy hi sinh. Với mình, Lee Jun Ki và Moon Dae Shik chính là linh hồn của cả bộ phim. Họ cũng vào vai hai nhân vật mà mình yêu mến và dành nhiều cảm xúc nhất trong Iljimae.

Han Hyo Joo đóng một vai rất phụ trong này thôi nên mình chẳng có ấn tượng lắm. Không hiểu sao mình cứ không bị thích diễn xuất của chị ấy, nhìn hơi giả giả, nhất là cái miệng. Diễn viên nữ còn lại mình cũng không thích nốt. Nhưng hai chị chỉ làm nền cho các anh nên mình cũng không đòi hỏi cao. Park Shi Ho đóng vai phụ nhưng tốt. Ảnh đóng tốt đến nỗi mình phân vân không biết ngoài đời ảnh có rầu rĩ, đau khổ, chất chứa tâm sự và trầm ổn như thế không. Có điều mình không thích nhân vật Tiểu Thạch Đầu lắm - kiểu cứ loanh quanh luẩn quẩn mãi không tìm được lối ra.

Tiếp theo về mặt hình ảnh. Phim giữ được nét cổ trang, ngay cả trong cung đình cũng không màu mè, hoa lá hẹ như các phim mấy năm gần đây. Tạo hình các nhân vật đẹp và phù hợp với tính cách. Các màn đấu võ rất đẹp, sát thực tế và dễ chấp nhận hơn nhiều so với đánh đấm bên Tàu. Dĩ nhiên là cũng sẽ có 1 vài cảnh hơi phi lí một chút nhưng tổng thể thì phim quay các cảnh hành động rất tốt, rất chân thực. Có điều xem phim này sẽ cảm giác Hoàng cung Hàn Quốc hơi bị dễ đột nhập :))) Có điều mình nghĩ thời đấy chưa có đèn đóm gì, dùng lửa thì cũng vẫn tối om om thôi nên Iljimae mặc đồ đen đi đi lại lại trên mái nhà thì chắc cũng không dễ phát hiện thật. 

Tổng kết: Một bộ phim xuất sắc của Lee Jun Ki nói riêng và của nền điện ảnh Hàn nói chung. Có lẽ vì phim hơi ngắn (20 tập), nặng nề và so với các phim cùng thời kì dàn cast không đủ độ hot để cạnh tranh nên ít tiếng tăm. Tuy nhiên về mặt chất lượng mình đánh giá 9/10. Xuất sắc từ nội dung, sự cân bằng giữa các yếu tố, logic nội tâm nhân vật, hình ảnh và đặc biệt là diễn xuất của dàn cast.

Nhân đây thì nói luôn về Moon Lovers. Mình xem chỉ vì một lí do duy nhất là Lee Jun Ki chứ không phải vì nó là Bộ Bộ Kinh Tâm ver Hàn, vì nó là drama bom tấn của Hàn, vì có trai xinh gái đẹp hay ti tỉ lí do khác ngoài lề. Cá nhân mình vốn không thích drama Hàn, ghét ngôn tình Trung Quốc nên thực sự cảm thấy như bị đi đày khi xem phim này ấy. Lí do là vì sao?

1. Hình ảnh phim quá màu mè, không giữ được chất cổ trang cần có. Mình ủng hộ về mặt phục trang dùng nhiều màu sắc để sinh động hơn nhưng sao phải kẻ mắt hay đeo mi giả vậy? Cảnh quay lễ tẩy trừ rất đẹp nhưng sao cảnh bồn tắm như phim Tàu rẻ tiền quá vậy. Nước phim quá sáng nên chẳng có cảm giác cổ trang gì hết.

2. Logic nội tâm nhân vật có vấn đề. Mình không biết cái này do biên kịch Hàn hay do bản gốc đã vậy. Nhưng việc một cô gái khóc lóc vì chỉ muốn sống sót lại không biết giữ mình, tránh xa rắc rối mà suốt ngày gây sự khi mới xuyên không được dăm ba ngày không logic chút nào. Thứ hai, một cô gái hơn 20 tuổi tối thiểu cũng biết thời phong kiến khắc nghiệt ra sao vậy mà gây lộn, đánh nhau với hoàng tử, tỏ thái độ với công chúa hết lần này đến lần khác. Chưa kể phim Hàn, cô chỉ là em của vợ Bát hoàng tử, lần đầu gặp các hoàng tử khác, có chỗ nào để dựa dẫm, coi thiên hạ bằng vung như thế? Quy tắc trong cung coi như vứt sạch. Chưa kể đến việc Bát hoàng tử bị thu hút hay Tứ hoàng tử - một người khát máu, tàn bạo là thế lại hết lần này đến lần khác tha mạng, giúp đỡ cô này thì đúng là không hợp lý chút nào. Hay chỉ vì ẻm là nữ chính nên dĩ nhiên là ngoại lệ? Tóm lại là nội tâm nhân vật và tiến triển tình cảm phát triển không logic. Cái này nên trách biên kịch hay tác giả đây?

3. Diễn xuất. Ưng được mỗi Lee Jun Ki, Kang Ha Neul, Hong Jong Hyun. Các bạn còn lại chưa có gì đặc sắc. IU diễn tàm tạm, khóc không quá gượng, nhí nhố cũng ok. Nhưng sao cứ mỗi lần đối mặt với tứ và bát hoàng tử là lại thấy (xin lỗi fan IU) giả tạo, lệch tông kiểu gì ấy. Mà mình dị ứng kiểu mở to mắt xong cúi xuống/quay đi chỗ khác, mắt chớp chớp ra vẻ nai tơ của IU quá. Hi vọng về sau bạn ấy tiết chế đi.

Xin các bạn đừng bắt mình đọc bản gốc rồi hẵng phán nữa. Mình không quan tâm nó làm sát hay làm khác bản gốc bao nhiêu. (Ví dụ như Howl's moving castle của Hayao làm giống với bản gốc chỉ 60% nhưng vẫn là masterpiece vậy) Cái mình quan tâm là đánh giá trên một bộ phim độc lập, nó logic và hợp lý đến đâu mà thôi! Và với những gì mình xem được cho đến thời điểm hiện tại, Moon Lovers chỉ đáng 4/10 điểm mà thôi.

Bài đăng phổ biến