[Review] Les Chroristes - Dàn đồng ca 2004

Trước khi vào review thì phải nói trước: đối với mình, Les Chroristes chắc chắn nằm trong top 3 phim Pháp hay và để lại nhiều ấn tượng nhất. Mặc dù nền điện ảnh Pháp còn khá xa lạ với mình (số lượng chưa được đến 10 phim) nhưngkhông hiểu sao xem phim nào cũng thấy ưng, ưng lắm ấy. Nó có nét hài hước xen lẫn bi thương nhẹ nhàng, duyên dáng. tinh tế đến khó tin mà mình không thể tìm thấy trong bất kì nền điện ảnh nào khác. 


Phim kể về một nhạc sỹ hết thời, vô danh Clement Mathieu chuyển đến công tác tại trường nội trú nam sinh Fond de Le'tang. Tại đây, dù bị đàn áp bởi tay hiệu trưởng vô nhân đạo và liên tiếp gặp khó khăn với sự bất trị của đám học sinh, Mathieu vẫn nuôi mộng viết nên những giai điệu lay động lòng người nhất. Bằng đam mê bất tận với âm nhạc và bản tính ân cần, tốt bụng, ông đã cảm hóa được hầu hết tất cả các thành viên trong trường, kể cả những kẻ cứng đầu và lãnh cảm nhất để tạo nên dàn đông ca độc nhất vô nhị - điều đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của một số người theo cái cách mà chính ông cũng không ngờ đến nhát.

Phim lấy bối cảnh nước Pháp sau thế chiến II, cái thời mà khắp nơi còn văng vẳng đâu đó tiếng than của những số mệnh khốn khổ. Như một hệ lụy tất yếu, những đứa trẻ của trường Đáy Ao phải lớn lên trong chế độ suy tàn,  nơi mà ước mơ và đam mê là một cái gì đó quá xa xỉ và dường như đã bị lãng quên từ lâu. Hoặc có chăng, những thứ tốt đẹp ấy vẫn tồn tại đâu đó tận sâu trong trái tim chúng nhưng đã bị vùi lấp đi bởi chính sự thờ ơ, vô tình của người lớn. Nhưng đúng như lịch sử đã từng chứng minh với nền văn hóa Phục hưng hay kỳ quan của Châu Á, những điều kiều diệu nhất lại được sinh ra tại những nơi tăm tối nhất. Đáy Ao vốn tăm tối, ảm đạm bỗng trở nên sinh động, đầy lời ca, tiếng cười khi Mathieu đến. Với sự ấm áp, lòng nhân từ và sự kiên nhẫn hiếm có của ông, từng người, từng người một dần tìm thấy điều quan trọng nhất đối với cuộc đời mình....

Nội dung phim tuy không mới nhưng cách truyền tải câu chuyện và diễn xuất của các diễn viên đã khiến bộ phim trở thành một tác phẩm kinh điển của nền điện ảnh Pháp nói riêng và nền điển ảnh thế giới nói chung. Vẫn xoay quanh câu chuyện thầy trò và sự cảm hóa nhưng  kịch bản không hề sa đà vào những chi tiết sáo rỗng, điều giáo. Cái mình thích nhất chính là từ đầu đến cuối, phim luôn giữ được nét gần gũi, mộc mạc, bay bổng, nhẹ nhàng. Khác với phim Mỹ vốn chuộng kịch tính, phim Nhật quá tĩnh lặng hay một Hàn Quốc hơi thái quá, phim Pháp dù ở những phân cảnh đau thương đến độ nào vẫn luôn khiến người xem cảm thấy bay bổng như lạc vào thế giới cổ tích. Để làm được điều này thì kịch bản tinh tế và những giai điệu trải dài gần 2 tiếng đóng góp không nhỏ vào thành công của phim. Thực sự mọi bản nhạc đều cực kỳ hay ấy, đặc biệt là Vois sur ton chemin.

Mình yêu mọi cảnh quay của phim, từ chiếc cổng trường xưa cũ đến chiếc bàn làm việc chất đầy những bản nhạc của Mathieu, từ mùa hè đầy nắng của thầy trò trên con đường mòn sau rừng, cơn mưa máy bay giấy qua khung cửa sổ đến hình ảnh chiếc xe bus màu đỏ đưa Mathieu rời xa Đáy Ao,.... mọi thứ đều đẹp và tinh tế như một giấc mơ vậy. Xem xong mà mình cứ suy nghĩ mãi không thôi về cách sống của mình, về hành động của mình liệu có đem lại ảnh hưởng tích cực gì cho người khác hay không. Bên cạnh đó thì sự thôi thúc đến Pháp cũng ngày càng lớn hơn. Hi vọng là mọi người xem xong cũng tìm thấy được điều gì đó có ích cho bản thân mình.

Tổng kết: 9/10

Hôm nào rảnh sẽ ngồi tổng kết cho mọi người vài phim Pháp hay :D

Bài đăng phổ biến