[Review] Trâm trung lục - Châu Văn Vân

Đây là bộ truyện mình đọc cực kì thần tốc chỉ trong 5 đêm :))) Review truyện này trước không có quên mất. Đợi tâm tình ổn định sẽ review Thiên quan tứ phúc.


Truyện xoay quanh nhân vật chính Hoàng Tử Hà - tài nữ 16 tuổi, xinh đẹp, tính tình hoạt bát, nổi danh khắp thiên hạ với tài suy luận phá án thần sầu. Tuy được chỉ định đính ước với công tử họ Vương - dòng tộc của hoàng hậu nhưng Hoàng Tử Hà lại đem lòng yêu người bạn thanh mai trúc mã của mình. Cũng vì mối tình này mà cô vướng vào nỗi oan thảm sát gia đình mình, bị truy nã toàn quốc. Trong tình cảnh khốn khó đó, cô đã mạo hiểm vượt ngàn dặm vào kinh thành, tìm kiếm Tứ vương gia - Lý Thư Bạch với mong muốn tìm lại sự trong sạch cho bản thân và tìm ra hung thủ thực sự đứng sau mọi chuyện. Tuy nhiên, để nhận được sự trợ giúp của Lý Thư Bạch, Hoàng Tử Hà buộc phải dốc sức phá vụ án lớn mà vương gia được giao phó.....

Trâm là bộ trinh thám cổ trang đầu tiên mình đọc. Tổng thể gồm 4 quyển, mỗi quyển là 1 vụ án lớn. Các vụ án lớn lại dây mơ rễ má, lồng ghép với nhau tạo thành một âm mưu khủng khiếp của cả một vương triều phía sau. 

Ấn tượng ban đầu là văn phong  mượt mà, lối hành văn dễ đọc, rất chiều lòng người. Tác giả khéo léo lồng ghép các đoạn tả cảnh, tả tình vào lối tự sự nên tạo được không khí cổ trang dịu dàng, rất chuẩn mực cho tác phẩm. Các phân cảnh tình cảm đáng yêu, trong sáng, vừa đủ, đọc không bị sến quá, cũng không phản cảm. Nếu có điều gì làm mình khó chịu thì chắc là tất cả các cảnh có mặt anh zai Vương Uẩn cùng mấy quả run lẩy bẩy, chấn động mạnh của em gái Hoàng Tử Hà mỗi khi gặp mối tình đầu Vũ Tuyên. Vì nhân vật chính mới mười mấy tuổi, tâm lý không vững thì cũng có thể châm chước bỏ qua. Nhưng riêng nhân vật Vương Uẩn thì ngứa mắt không chịu được, cái này mình sẽ nói sau.

Vì là cổ trang nên các phương thức gây án và phá án tương đối đơn giản, không quá lắt léo, cũng không đặt nặng suy luận tâm lý như truyện hiện đại. Đọc khá dễ thở (mình không phải nhớ quá nhiều nhân vật, cũng như không phải lật đi lật lại để xem lại các tình tiết cũ). Trong 4 quyển thì quyển 1 và quyển 2 viết chắc tay nhất, có thủ thuật gây án khá thú vị, kích thích người đọc. Quyển 3 đọc khá mệt nên khi chuyển sang quyển 4 mình cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, sự tò mò và hứng thú giảm đi một ít. Chẳng hiểu sao việc phá được vụ án lớn của Lý Thư Bạch mình cảm thấy yếu tố may mắn và liều lĩnh chiếm % khá lớn trong quá trình suy luận nên trong lòng có chút không phục. Có điều nếu chuyển thể lên phim truyền hình thì lại tương đối phù hợp với nét xây dựng tình tiết của phim TQ từ trước tới giờ. Túm lại về mặt trinh thám, mình chấm truyện ở mức 6.5/10. Không phải là nó không hay, không thuyết phục mà là nếu so với mặt bằng chung truyện trinh thám mình từng đọc thì đúng là Trâm không quá độc đáo và xuất sắc. 

Tiếp theo là về tuyến nhân vật trong truyện. Trâm có khá nhiều nhân vật chính phụ, mỗi kẻ có một nét tính cách khác nhau. Tuy nhiên các nhân vật không xuất hiện quá dồn dập mà chia theo arc nên không làm người đọc cảm thấy overload trong việc tiếp nhận thông tin. Hai nhân vật mình thích nhất truyện là Lý Thư Bạch và Chu Tử Tần. Lý Thư Bạch thì thuộc tuýp nhân vật nam chính điển hình: vừa đẹp, vừa có tài, giàu có lại còn quyền thế ngất trời. Tuy hình tượng ảo tung chảo nhưng xét đến bối cảnh truyện cổ trang, focus vào các vương gia, thái tử được rèn giũa từ bé thì mình cũng thấy chấp nhận được. Không có cảm giác rẻ tiền ba xu như khi đọc mấy bộ truyện hay phim ngôn tình hiện đại về mấy anh zai hoàn mỹ quá đà. Thêm nữa là vì tính cách nhân vật này rất thu hút mình: trầm ổn, ung dung, quyết đoán, giành được cũng buông được, không cưỡng cầu. Không thể hiện sự đau khổ ra ngoài, cũng không đổ lỗi hay cuống quít trước bất kì sự cố nào. Không làm màu mà ngầu thực sự! Chu Tử Tần thì hài hước, buồn cười, gây thiện cảm. Có vẻ truyện nào cũng phải có ít nhất một nhân vật đáng yêu, hài hước như vậy :)))

Đọc ngôn tình mình hay bị ghét nữ chính nhưng với Hoàng Tử Hà thì lại thấy khá ok. Ngoại trừ vài cảnh em ấy lồng lộn lên vì Vũ Tuyên với cả dùng dằng với Vương Uẩn ra thì cũng chấp nhận được dù không phải gu nữ chính của mình. Nhân vật đáng ghét nhất truyện chắc là Vương Uẩn. Thề, mỗi lần chàng xuất hiện là mình lại chửi thề trong đầu một câu =)))) Kiểu cũng tốt, nhưng cứ quân tử nửa vời thế nào ấy. Vũ Tuyên thì mình thấy đáng thương hơn đáng giận, đọc đến cái kết của anh này là lại thấy buồn buồn. Đúng là số mệnh nghiệt ngã :( Vai này cho La Vân Hi đóng thì hợp vãi.

Đấy túm lại là truyện dễ đọc, nên đọc nha mọi người. Overall mình cho 7.5/10

Truyện thì đang được chuyển thể thành phim rồi mà nhìn dàn cast chẳng ưng tí nào huhu. Ngô Diệc Phàm không phải là Lý Thư Bạch trong lòng mình trời ơi. 

Bài đăng phổ biến