Kỉ niệm leo Fansipan
Tình hình là cuối tháng 4 mình vừa đi leo Fansipan về. Chuyến đi này đem lại cho mình rất nhiều cảm xúc, từ tức giận đến tủi thân rồi mệt mỏi, chán chường. Dù trước và trong chuyến đi có xảy ra những gì thì sau cùng khi về lại cảm thấy rất ấm áp, có lẽ là dư vị của thắng cuộc chăng :))
Lúc đi thì 10-12 đứa hô hào quyết tâm này nọ, đến khi đi thì còn đúng mình và 1 đứa nữa. Nên là sau chuyến đi này niềm tin vào con người của mình đã bị đả kích nghiêm trọng :)) Bình sinh mình ghét nhất những ai luôn hứa này hứa nọ, khiến người khác bị cuốn theo cuộc vui rồi sau đó lại phũ phàng bỏ ngang. Thật không thể chấp nhận được =.=
Chi phí đi là 1tr4+ tiền xe. Nói chung mình không muốn nói về khoản tiền này tí nào vì theo mình thấy nó không xứng với những gì mình được hưởng nhưng thôi nghĩ về sự khó nhọc của các porter mà bỏ qua vậy. Các bạn miền núi vác đồ lên nhé, cả trai cả gái mà leo thoăn thoắt dù mặt đỏ bừng, đầy mồ hôi. Nói chung là mệt mỏi, cực nhọc lắm. Đi mới thấy thương thêm dân tộc thiểu số miền cao :(
Trước khi đi thì mình không tập thể lực nhiều lắm. Chỉ tập nhảy với tập ngồi nhưng cũng không quá đều đặn. Lúc leo thì mệt khủng khiếp khỏi nói. Đi suốt từ 9 rưỡi sáng đến 12h trưa, rồi từ 1h đến tận 4h chiều. Nếu bạn đi nhanh thì không sao hết nhưng sức mình không theo kịp đoàn nên bị tụt xuống nhóm giữa. Lúc đi gần như là solo 1 mình vậy, cũng nản phết nhưng trên đường đi gặp được 1 nhóm các bạn tp Hồ Chí Minh và 1 nhóm các anh ở Thái Nguyên. Gặp nhau ở các quãng nghỉ và nói chuyện nên cũng vui và bớt lạc lõng hẳn. Đặc biệt các bạn ở Sài Gòn cực kì dễ thương nhé, những đoạn khó đã giúp mình lên và luôn khích lệ mình cố lên, cảm động cực luôn. Nói chung là mất cái này thì được cái kia. Không có ai đi cùng nhưng lại quen được mấy người bạn mới và có những khoảnh khắc rất vui.
Tối hôm đó tại lán 2800m thì có rất nhiều chuyện không vui xảy ra. Không có đèn đã đành, lại còn là 1 trong những đoàn được ăn cuối cùng, lại suýt không có chỗ ngủ và mình đã điên đến nỗi suýt to tiếng với chị trưởng đoàn. Xong đành ngậm đắng xách balo sang phòng khác ngủ nhờ. Nói chung là tối hôm đấy tủi thân không tả được, mình nằm vừa lạnh vừa đau chân, chỉ muốn về nhà luôn cho rồi, không hiểu mình hành xác thế này làm gì nữa. Đêm thì không ngủ nổi vì các bạn vô duyên quá thể đáng, cười nói ầm ầm lên. Mình ghét nhất là mấy đứa không biết ý tứ như thế, kể như ở nhà thì mình đạp cửa sang nói cho một trận rồi đấy. Nằm mơ màng đến 2h lại lục đục dậy, mà nào có được ăn ngay. Chờ chán chê, chuẩn bị đến 4h mới được ăn rồi mới đi. Hôm đó ở Fan mưa to như con bò, rét run cả người, may mà lúc đi chỉ còn lất phất vài hạt thôi.
26 người lóc cóc bật đèn pin dò đường để leo. Mình thì đuối sức rồi tụt xuống tốp cuối cùng. Cái đường leo sao mà nó kinh khủng, có cho tiền mình cũng không đi lại lần nữa đâu. Toàn bùn nhớp lầy lội, lại còn lạnh thấu xương nữa. Lúc lên đến đỉnh mình cũng chả có hơi đâu mà sung với sướng hay chụp hình gì vì lạnh đờ cả người ra, chỉ mong nhanh nhanh đi xuống. Lúc xuống thì dễ hơn lúc lên vì quen chân đi bùn rồi. Tốp cuối vừa xuống đến nơi thì tốp đầu đã ăn xong và lục đục đi. Nói chung là chán đời không tả, kiểu như con ghẻ bị vứt lại ở sau ấy. Nhưng dù sao đi đoàn cuối thì vẫn vui hơn nhiều. Lúc xuống tiếp tục gặp các bạn ở Sài Gòn và mình đã kịp xin được kiểu ảnh. Tốp mình đi khoảng 10 người đi chậm, vui nhưng mất sức. Ngón chân mình đau khủng khiếp và đến khi trời tối rồi phải cố gắng đi không thì không kịp. Và trong khi tốp đầu 5h hơn đã xuống núi thì bọn mình phải 7h tối :)) Lúc xuống đến nơi chỉ muốn khóc vì mừng :))
Về rồi rủ 2 chị đi tắm nước lá khoan khoái cực kì. Xong vội vàng đi ăn được 2 anh cùng tốp cuối mua canh sủi cảo ăn cho ấm bụng. Nói chung lần này đi mình cảm động lắm vì không chỉ được các bạn cùng đường giúp đỡ mà còn được các anh chị cùng tốp quan tâm, chăm sóc nữa vì mình là bé nhất hội đấy. Lúc thì anh xoa tay mình cho đỡ lạnh, cầm hộ balo, lúc thì chị đưa nước, đồ ăn cho uống, hỏi thăm động viên các kiểu. Còn lo mình mệt quá không đi được định mua cháo về cho mình ăn nữa. Kể ra thì nhiều lắm, và mình thấy cực kì ấm áp sau khi trở về cũng là vì những săn sóc ấy.
Về đến Hà Nội là 4h sáng và vì xe quá lạnh nên mình đã bị cảm :( 6h cùng ngày mình leo lên xe về quê luôn. Chưa bao giờ nghĩ mình có thể hoàn thành cuộc hành trình đấy, vì mình bị thiếu máu và huyết áp thấp, lại lười tập thể dục thể thao nữa. Đây sẽ là một trong những cột mốc đáng nhớ nhất trong đời mình :3 Khi nào có tiền sẽ đi Sapa chơi lại chứ không đi hành xác trong 2 ngày kiểu như thế này nữa :))))
26 người lóc cóc bật đèn pin dò đường để leo. Mình thì đuối sức rồi tụt xuống tốp cuối cùng. Cái đường leo sao mà nó kinh khủng, có cho tiền mình cũng không đi lại lần nữa đâu. Toàn bùn nhớp lầy lội, lại còn lạnh thấu xương nữa. Lúc lên đến đỉnh mình cũng chả có hơi đâu mà sung với sướng hay chụp hình gì vì lạnh đờ cả người ra, chỉ mong nhanh nhanh đi xuống. Lúc xuống thì dễ hơn lúc lên vì quen chân đi bùn rồi. Tốp cuối vừa xuống đến nơi thì tốp đầu đã ăn xong và lục đục đi. Nói chung là chán đời không tả, kiểu như con ghẻ bị vứt lại ở sau ấy. Nhưng dù sao đi đoàn cuối thì vẫn vui hơn nhiều. Lúc xuống tiếp tục gặp các bạn ở Sài Gòn và mình đã kịp xin được kiểu ảnh. Tốp mình đi khoảng 10 người đi chậm, vui nhưng mất sức. Ngón chân mình đau khủng khiếp và đến khi trời tối rồi phải cố gắng đi không thì không kịp. Và trong khi tốp đầu 5h hơn đã xuống núi thì bọn mình phải 7h tối :)) Lúc xuống đến nơi chỉ muốn khóc vì mừng :))
Về rồi rủ 2 chị đi tắm nước lá khoan khoái cực kì. Xong vội vàng đi ăn được 2 anh cùng tốp cuối mua canh sủi cảo ăn cho ấm bụng. Nói chung lần này đi mình cảm động lắm vì không chỉ được các bạn cùng đường giúp đỡ mà còn được các anh chị cùng tốp quan tâm, chăm sóc nữa vì mình là bé nhất hội đấy. Lúc thì anh xoa tay mình cho đỡ lạnh, cầm hộ balo, lúc thì chị đưa nước, đồ ăn cho uống, hỏi thăm động viên các kiểu. Còn lo mình mệt quá không đi được định mua cháo về cho mình ăn nữa. Kể ra thì nhiều lắm, và mình thấy cực kì ấm áp sau khi trở về cũng là vì những săn sóc ấy.
Về đến Hà Nội là 4h sáng và vì xe quá lạnh nên mình đã bị cảm :( 6h cùng ngày mình leo lên xe về quê luôn. Chưa bao giờ nghĩ mình có thể hoàn thành cuộc hành trình đấy, vì mình bị thiếu máu và huyết áp thấp, lại lười tập thể dục thể thao nữa. Đây sẽ là một trong những cột mốc đáng nhớ nhất trong đời mình :3 Khi nào có tiền sẽ đi Sapa chơi lại chứ không đi hành xác trong 2 ngày kiểu như thế này nữa :))))