[Quick Review] April Story 1998 - Câu chuyện tháng tư
Dạo này mình bận đến nỗi không có tí thời gian nào cho bản thân. Hôm nay vào lại Blog mới thấy hóa ra đã lâu như thế mình mới có thể xem một bộ phim hay đọc một quyển sách yêu thích. Cũng không ngờ hàng ngày vẫn có người vào Blog mình để đọc. Hi vọng là họ tìm thấy thông tin cần thiết trong blog của mình :)) Nhân dịp ngày đẹp trời thì tuần trước mình đã xem một bộ phim tình cảm tương đối kinh điển của Nhật - April Story, và đến tận tuần này mình mới có thời gian để review em nó.
Phim kể về một cô gái trẻ 18 tuổi tên là Uzuki. Vì đậu đại học ở Tokyo nên cô buộc phải rời xa quê nhà, tập quen dần với cuộc sống sinh viên đầy lạ lẫm và cô đơn.
Phim dài khoảng 1 tiếng nhưng tới 40 phút đầu phim chỉ có một mình Uzuki làm nhân vật trung tâm. Bắt đầu với cảnh bố mẹ tiễn Uzuki lên tàu, bộ phim trôi như một điều nhạc nhẹ nhàng với cảnh cô nàng xoay xở sắp sếp căn phòng thuê của mình, rồi đến ngày đầu tiên đến trường, giới thiệu bản thân, rồi quen người bạn đầu tiên. Chất Nhật không lẫn đi đâu được với những thước phim sáng đầy nắng rất lãng mạn và những cảnh quay đậm tính tĩnh như Uzuki đạp xe, đi xem phim hay ghé cửa hàng sách. Qua đó người xem phần nào có thể hiểu được cảm xúc của những bạn trẻ rời xa gia đình để tiến vào thế giới mới. Khi xem mình cứ bồi hồi mãi vì nhớ lại những ngày đầu tiên rời quê lên thành phố đi học đại học. Rồi hối tiếc vì đã không làm cái này cái kia, không đi đây đi đó, quen người này người kia. Đúng là khi đã qua rồi con người ta mới thấy quý trọng thời gian đã bỏ lỡ. Rồi cả những sợ hãi, rụt rè trước kẻ lạ, buồn chán cô đơn với những bữa ăn một mình, không có ai nói chuyện cùng. Mà nữ chính trong phim này thì lại siêu xinh, nhìn hơi mảnh mai, yếu đuối nên xem mấy cảnh này lại càng thấy thương :))) Có điều con gái như này ở ngoài đời thì chắc mình sẽ thấy hơi thiếu kiên nhẫn một chút vì cái gì cũng rụt rè, chậm chạp :))
April Story dường như không có cốt truyện rõ ràng, chỉ là những cảnh quay miêu tả mỗi ngày trôi qua của Uzuki. Nó lạ đến mức mình đã sinh nghi ngờ câu giới thiệu đây là một trong những bộ phim tình cảm trong sáng kinh điển của nền điện ảnh Nhật Bản. Tuy nhiên lời giải đáp cho những nghi hoặc của mình nằm ở những phút cuối cùng của bộ phim vậy nên với những ai thích phim có tiết tấu rõ ràng thì April Story không phải là một lựa chọn tốt.
Hóa ra không phải tự dưng mà Uzuki muốn lên thủ đô học. Từ hồi cấp ba cô nàng thích thầm đàn anh khóa trên và vì muốn được gặp lại người ấy mà quyết tâm thi đỗ đại học. Nam chính thì tít cuối phim mới được lên sóng chừng 5 phút :)) Nhưng mà nói chung nhìn rất có duyên. Ai thích ngắm giai Nhật giống mình sẽ chết đứ đừ khi ảnh cầm ô đứng dưới mưa, mỉm cười nhẹ vô cùng lãng tử. Mang tiếng là phim tình yêu nhưng chuyện tình yêu thì chỉ thoáng qua đôi chút như vậy. Cơ mà nếu thích phim nhẹ nhàng lãng đãng kiểu như Virgin Snow như mình thì chắc các bạn sẽ vẫn rất enjoy em nó. Vì mọi thứ của phim đều đẹp, đẹp từ đầu đến cuối nên dù hơi nhàm mình vẫn ưu ái xếp April Story vào một trong những phim hay nhất để xem lúc chán đời :)))
Cái câu kết cuối cùng và cảnh Uzuki ngước nhìn lên bầu trời qua tán ô đỏ thực sự gây ấn tượng mạnh mẽ tới mình. Phép màu của tình yêu hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi. Đó là vì người mà cố gắng, mà kiên trì, mà mạnh mẽ tiến lên phía trước. Để rồi một ngày có thể cảm thấy đủ trưởng thành để đừng trước mặt người - nói lời yêu thương....
Phim kể về một cô gái trẻ 18 tuổi tên là Uzuki. Vì đậu đại học ở Tokyo nên cô buộc phải rời xa quê nhà, tập quen dần với cuộc sống sinh viên đầy lạ lẫm và cô đơn.
Phim dài khoảng 1 tiếng nhưng tới 40 phút đầu phim chỉ có một mình Uzuki làm nhân vật trung tâm. Bắt đầu với cảnh bố mẹ tiễn Uzuki lên tàu, bộ phim trôi như một điều nhạc nhẹ nhàng với cảnh cô nàng xoay xở sắp sếp căn phòng thuê của mình, rồi đến ngày đầu tiên đến trường, giới thiệu bản thân, rồi quen người bạn đầu tiên. Chất Nhật không lẫn đi đâu được với những thước phim sáng đầy nắng rất lãng mạn và những cảnh quay đậm tính tĩnh như Uzuki đạp xe, đi xem phim hay ghé cửa hàng sách. Qua đó người xem phần nào có thể hiểu được cảm xúc của những bạn trẻ rời xa gia đình để tiến vào thế giới mới. Khi xem mình cứ bồi hồi mãi vì nhớ lại những ngày đầu tiên rời quê lên thành phố đi học đại học. Rồi hối tiếc vì đã không làm cái này cái kia, không đi đây đi đó, quen người này người kia. Đúng là khi đã qua rồi con người ta mới thấy quý trọng thời gian đã bỏ lỡ. Rồi cả những sợ hãi, rụt rè trước kẻ lạ, buồn chán cô đơn với những bữa ăn một mình, không có ai nói chuyện cùng. Mà nữ chính trong phim này thì lại siêu xinh, nhìn hơi mảnh mai, yếu đuối nên xem mấy cảnh này lại càng thấy thương :))) Có điều con gái như này ở ngoài đời thì chắc mình sẽ thấy hơi thiếu kiên nhẫn một chút vì cái gì cũng rụt rè, chậm chạp :))
April Story dường như không có cốt truyện rõ ràng, chỉ là những cảnh quay miêu tả mỗi ngày trôi qua của Uzuki. Nó lạ đến mức mình đã sinh nghi ngờ câu giới thiệu đây là một trong những bộ phim tình cảm trong sáng kinh điển của nền điện ảnh Nhật Bản. Tuy nhiên lời giải đáp cho những nghi hoặc của mình nằm ở những phút cuối cùng của bộ phim vậy nên với những ai thích phim có tiết tấu rõ ràng thì April Story không phải là một lựa chọn tốt.
Hóa ra không phải tự dưng mà Uzuki muốn lên thủ đô học. Từ hồi cấp ba cô nàng thích thầm đàn anh khóa trên và vì muốn được gặp lại người ấy mà quyết tâm thi đỗ đại học. Nam chính thì tít cuối phim mới được lên sóng chừng 5 phút :)) Nhưng mà nói chung nhìn rất có duyên. Ai thích ngắm giai Nhật giống mình sẽ chết đứ đừ khi ảnh cầm ô đứng dưới mưa, mỉm cười nhẹ vô cùng lãng tử. Mang tiếng là phim tình yêu nhưng chuyện tình yêu thì chỉ thoáng qua đôi chút như vậy. Cơ mà nếu thích phim nhẹ nhàng lãng đãng kiểu như Virgin Snow như mình thì chắc các bạn sẽ vẫn rất enjoy em nó. Vì mọi thứ của phim đều đẹp, đẹp từ đầu đến cuối nên dù hơi nhàm mình vẫn ưu ái xếp April Story vào một trong những phim hay nhất để xem lúc chán đời :)))
Cái câu kết cuối cùng và cảnh Uzuki ngước nhìn lên bầu trời qua tán ô đỏ thực sự gây ấn tượng mạnh mẽ tới mình. Phép màu của tình yêu hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi. Đó là vì người mà cố gắng, mà kiên trì, mà mạnh mẽ tiến lên phía trước. Để rồi một ngày có thể cảm thấy đủ trưởng thành để đừng trước mặt người - nói lời yêu thương....