[Review] Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Jonas Jonasson
"Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất" là tác phẩm văn học Thụy Điển thứ hai mà mình đọc. Trước đây đi hội sách Nhã Nam mình cũng có thấy nhưng không để ý, đến tận bây giờ mới có dịp được đọc. Đọc xong mới thấy không ngờ bấy lâu nay mình bỏ lỡ một tác phẩm hay đến như vậy. Có thể nói đây là một trong những tác phẩm thú vị nhất mà mình từng đọc từ trước đến nay.
Tác giả: Jonas Jonasson
Nội dung: Truyện kể về cuộc phiêu lưu của ông già Allan tại viện dưỡng lão. Nhân lúc mọi người đang bận rộn chuẩn bị bữa tiệc nhân dịp sinh nhật 100 tuổi cho mình, ông lão đã lén bỏ trốn ra sân ga và vô tình bị cuốn vào cuộc hành trình dở khóc dở cười khiến sở cảnh sát thị trấn phải vò đầu bứt tai.
Truyện kể xen kẽ giữa hiện thực và quá khứ của Allan từ khi còn trẻ đến lúc trở thành ông già lụ khụ như bấy giờ. Đọc xong mình không biết giữa cuộc phiêu lưu ở thời điểm 100 tuổi của ông hơn và cuộc phiêu lưu thời trẻ xuyên qua cuộc chiến tranh thế giới thứ 2, cái nào ấn tượng và thú vị hơn nữa. Tuy truyện hư cấu nhưng tác giả rất khéo léo lồng ghét các sự kiện lịch sử có thật. Bạn sẽ có được các kiến thức cơ bản về các sự kiện lịch sử nổi bật như thời cách mạng tháng 10 Nga, chiến tranh ở Tây Ban Nha, chiến tranh thế giới thứ 2, sự ra đời của bom nguyên tử và sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản,.... Tuy nghe đao to búa lớn nhưng tác giả viết rất hài hước, nửa thực nửa hư cấu nên đọc không có cảm giác buồn ngủ tẹo nào. Mà Jonas viết khéo đến nỗi mà dù mình biết thừa là truyện hư cấu, hoang đường đủ đường nhưng vẫn cảm thấy thuyết phục, đáng tin vô cùng :))) Cách kể truyện của tác giả hài hước, kiểu black comedy ấy nên đọc rất thú vị. Cứ đọc được vài trang là mình lại bật cười thành tiếng một lần. Thật hiếm có tác phẩm nào dí dòm một cách duyên dáng, dễ chịu như thế này. Thậm chí lúc đọc mình còn nghĩ nó là quyển sách hay nhất mà mình đọc từ trước đến nay. Rất đáng để dành thời gian đọc nhé mọi người!
Nhân vật trung tâm của truyện là một ông già lụ khụ gần đất xa trời. Thế nhưng cái sự ngang tàng, quyết đoán của ổng thì vẫn nguyên như thời còn trẻ. Nhất quyết không chịu tuổi xế chiều ngồi im một chỗ, chờ chết một cách tẻ nhạt, Allan quyết tâm bỏ đi với tâm niệm làm một cuôc phiêu lưu đáng nhớ cuối cùng của đời mình. Đi đâu cũng được, miễn là đi. Hành trang không có gì ngoài bộ quần áo mỏng manh, đôi dép "nước tiểu" và một chút tiền phòng thân. Có điều ngay trước khi lên xe, ông đã thó mất cái vali của một tên tội phạm đã cư xử ngang ngược với ông. Chì vì một suy nghĩ nhất thời này đã khiến ông bị một tổ chức tội phạm (tương đối amateur) và cảnh sát săn đuổi khắp Thụy Điển. Có điều kì lạ là không biết ông đi đâu, làm gì, tình trạng như thế nào nhưng mỗi nơi ông đi qua lại có dấu vết của một vụ giết người. Rốt cục ông là kẻ bị săn đuổi hay là kẻ giết người? Và rồi mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn khi đột nhiên tất cả thi thể nạn nhân trong tầm nghi ngờ lại được tìm thấy chết ở nơi cách xa Thụy Điển cả trăm km. Sự việc ầm ĩ đến nỗi các tờ báo lẫn người dân địa phương tha hồ bịa chuyện để thổi phồng mọi chuyện lên gấp 10. Qua đây ta có thể thấy đừng bao giờ giới hạn khả năng và những gì mình muốn làm chỉ vì tuổi tác. Không bao giờ là quá trễ để lên đường và có những giây phút có thể là đáng nhớ nhất cuộc đời mình! Và đương nhiên, không bao giờ là quá muộn để gặp gỡ những con người thú vị, bầu bạn, sát cánh bên nhau.
Bản thân cuộc phiêu lưu đã thú vị rồi mà tính cách các nhân vật trong truyện cũng hay ho không kém. Mình rất thích nhân vật Allan vì nét tưng tửng của ổng. Đối mặt với chuyện gì cũng điềm nhiên như không, đặc biệt lại còn ghét chính trị giống mình nữa. Ổng hầu như không quá quan tâm phe phái này kia, miễn là người ta không cố lôi kéo ông cả về chính trị lẫn tôn giáo thì Allan đều sẵn lòng nói chuyện bầu bạn. Ấn tượng nhất với mình trong số các nhân vật phụ có lẽ là cái ông truyền giáo trong tù và cái kết ấn tượng của ổng. Nhiều khi nghĩ sao con người lại mù quáng về tôn giáo, chính trị như thế nhỉ. Rốt cục thì cũng chỉ là đặt niềm tin vào thứ mà mình muốn tin, đổi lại là cái chết bi thảm cho bao nhiêu người.... Nhân vật thứ 2 mình thích là ông bác bán bánh kiêm suýt trở thành chuyên gia của một trăm thứ nghề. Đây là mình chứng rõ nhất cho việc học không quan trọng tuổi tác đó mọi người. Học, học nữa, học mãi. Cho dù chưa có ích ngay lập tức nhưng những gì ta học được không bao giờ là thừa cả, nhất định sẽ có ngày cần dùng đến trong tương lai. Đừng bao giờ từ bỏ việc trau dồi tri thức và kĩ năng!
Tổng kết lại, đây là quyển sách mình cực kì tâm đắc. Truyện khá dài hơn 1000 trang nhưng hay quá nên mình đọc trong vài ngày, khoảng 3-4 tiếng là xong. Văn phong duyên dáng, cách hành truyện không lê thê nên mỗi tối đọc tí trước khi đi ngủ cũng được rồi. Mình sẽ chấm sự yêu thích của mình với tác phẩm này 9.5/10.