9/7/16

[Review] Kim bài đá thủ

Đã từ rất lâu rồi kể từ Dật Ninh mình mới quay trở lại đọc đam mỹ, mà lại may mắn đọc được 1 tác phẩm hay như thế này. Đó là Kim bài đá thủ của Phao Phao Tuyết Nhi.

Tác phẩm kể về hai tên đầu gấu trong hai băng đảng xã hội đen những năm 80 loạn lạc ở Hong Kong. Bắt đầu từ hiểu lầm, đánh nhau mẻ đầu sứt trán cho đến thành anh em tốt, rồi cuối cùng thành tình nhân, câu chuyện dài 120 chương kể lại 8 năm tình yêu giữa Phòng Vũ và Dương Lỗi. Quãng đường đầy thăng trầm của hai người có vui, có buồn, có hạnh phúc tột cùng lẫn những đau khổ khôn nguôi mà họ đã phải trả một cái giá rất đắt mới có thể đến được với nhau.

Review có spoil!

Rất hiếm có bộ truyện đam mỹ thuần tình yêu nào mình thích cả công và thụ như thế này ngoài Dương Thư Mị Ảnh. Không phải thương như kiểu mình thương Dật Ninh, không phải ngưỡng mộ như đối với cặp đôi Quân Sở, mà là thích đơn thuần vì hình tượng gần gũi của 2 nhân vật chính. Cả Phòng Vũ lẫn Dương Lỗi đều là những người rất bình thường, lăn lộn ngày đêm để tồn tại trong xã hội quá đỗi khắc nghiệt này. Không học thức nhưng đầu óc nhanh nhạy, lại khảng khái, đầy khí chất đàn ông. Không giàu có nhưng từ hai tay trắng dựng nên cả một cơ ngơi khiến kẻ khác phải nể phục. Mình thích cách tác giả xây dựng hai nhân vật chính cực cường, có nhiều điểm tương đồng nhưng lại trái ngược hoàn toàn trong cách yêu và gia cảnh.

Một người là kim bài đá thủ hàng đầu thành phố. Một người là tay đấm thượng hạng của băng xã hội đen lớn.

Một người mồ côi cha mẹ, không nhà, không cửa. Một người gia thế hiển hách nhưng từ bỏ tất cả, dấn thân vào cuộc đời.

Một người đau đáu trong mình nỗi đau mất người thân. Một người vì mất mẹ mà trở nên cứng cỏi.

Một người sẵn sàng lấy dao đâm xuyên cánh tay, cam chịu ngồi tù 7 năm để đảm bảo tương lai người mình yêu. Một người tung hoành ngang dọc, cường thế nhưng nguyện ý nằm dưới một người đàn ông duy nhất, vì người ấy mà nhường nhịn, mà yêu thương.

Một người là trai thẳng luôn thèm muốn có một gia đình. Một người thì lại vốn có chút kì thị đồng tính.

Ấy thế mà họ lại tự bẻ cong bản thân để đến bên nhau, ở cạnh nhau, và trên hết - yêu nhau.

Mình rất rất rất thích Phòng Vũ. Đây là một trong những anh công mình thích nhất bên cạnh Sở Phi Dương, La Thanh Hòa và Trường Hoa. Có vẻ như gu các anh công thường giống gu người yêu của mình thì phải =))) Đều là người dù tri thức hay dân giang hồ đều có bản lĩnh và tinh thần cực kì vững, trầm ổn. Phòng Vũ là tay phải đắc lực của đại ca giang hồ, dĩ nhiên thực lực không tầm thường. Anh có thể chém giết người không ghê tay nhưng luôn đi theo quy tắc của mình - đặt anh em lên hàng đầu, thanh danh và đạo lý làm người, chỉ xuống tay khi cần thiết. Nhưng anh cũng chỉ là người bình thường, với những hỉ nộ ái ố của một người đàn ông bình thường. Bên cạnh vẻ cứng rắn, nguy hiểm, đáng sợ là một Phòng Vũ luôn hết lòng vì anh em, vì đại ca của mình; là một Phòng Vũ khát khao mái ấm gia đình đến khờ dại; là một chàng trai với trái tim ấm áp nhiệt thành khiến bất kì ai cũng phải ngưỡng mộ. Cách yêu của Phòng Vũ cũng chân thành, ấm áp như chính con người anh. Lúc nào anh cũng trong tư thế bảo bọc, bảo vệ Dương Lỗi trong vòng tay mình dù cho cậu mạnh mẽ chẳng kém gì anh. Anh không được miêu tả sáo rỗng như các tác phẩm ngôn tình, đam mỹ thường thấy với tài năng vô song cùng khí tức bức người. Anh cũng sẽ bị thương, cũng cam chịu bị hãm hại vì người mình thương, cũng sẽ ngốc nghếch lạc lối trước mối tình đầu của mình.  Có lẽ vì chính cái nét đời thường ấy mà hình tượng nhân vật càng có sức thu hút lớn đối với độc giả.

Mình cũng rất thích Dương Lỗi. Nếu Phòng Vũ cường 10 thì Dương Lỗi cũng phải cường 9. Nếu Phòng Vũ là ánh mặt trời ấm áp, dịu dàng thì Phòng Vũ lại là ngọn lửa hừng hực sinh khí, dũng khí tuổi trai trẻ. Ở câu chàng lúc nào cũng toát ra vẻ cao ngạo nhưng lại pha chút đơn thuần, ngốc nghếch cùng đâu đó chất ngoan hiền hiếm có chỉ xuất hiện khi ở cạnh Phòng Vũ. Dương Lỗi đã nói rồi, nếu có một người đàn ông khiến cậu nguyện yếu thế nằm dưới thân thì người đó chỉ có thể là Phòng Vũ. Cậu không quan tâm trên dưới, không quan tâm ai áp ai, chỉ cần giữa hai người có tình yêu là được. Đôi khi mình không biết phải ngưỡng mộ tình yêu của ai dành cho ai hơn nữa (Cảm giác giống Quân Sở bên Dương Thư Mị Ảnh phết, mỗi tội Dương Lỗi thẳng thắn hơn Thư Ảnh nhiều). Mình thích chính là ở tình yêu cho đi không điều kiện của cậu. Yêu chính là yêu, cậu không lo nghĩ được nhiều điều thế. Ây vậy mà cuối cùng, sau khi mặc kệ tất cả bám dính lấy Phòng Vũ, cậu lại đau khổ khi nghĩ rằng anh không thể có được một gia đình nếu đến với mình. Chính những nét suy nghĩ này khiến cho độc giả càng cảm nhận sâu sắc hơn cái trăn trở trong tình yêu đồng tính mà ngoài đời ít người thấu hiểu. Thực sự phải khen ngợi tài năng tác giả trong việc bộc lộ cảm xúc nhân vật qua tình tiết câu chuyện!

Dương Lỗi hi sinh tự trọng đàn ông thì Phòng Vũ lại từ bỏ tới 7 năm tự do trong ngục tối. Mối tình của Phòng Vũ và Dương Lỗi không kinh thiên động địa, không tạo cảm giác gây sốc mà ấm áp, trầm buồn, yên bình như một bản tình ca tiếng Quảng Đông réo rắt đi vào lòng người. Để tạo được cảm giác đặc biệt như vậy phải kể đến cái tài của tác giả lẫn đội ngũ nhóm edit. Mình chưa từng đọc một đam mĩ  nào được viết với lối văn trau chuốt, mượt mà và gần gũi với người đọc như vậy. Đặc biệt các phân cảnh miêu tả cảm xúc nhân vật và các cảnh H được viết siêu tốt. Không phải kiểu các dòng văn triết lý, đáng suy ngẫm như trong Dật Ninh mà kiểu dòng suy nghĩ, cảm nhận của nhân vật lồng ghép, gắn kết với nhau cực kì tự nhiên và có sức rung động rất lớn tới người đọc. Mình cũng chưa từng đọc tác phẩm nào miêu tả cảnh H xuất sắc đến như thế cả - tiêu biểu nhất là cảnh hai người hội ngộ sau 7 năm xa cách. Cảnh H rất dài - Chân thực nhưng không hề tục tĩu, từng câu từng chữ đều toát lên sự thèm khát lẫn hạnh phúc nghẹn ngào của Dương Lỗi cũng như tư vị phức tạp, điên cuồng trong lòng Phòng Vũ. Lúc đọc đến phân đoạn này mình suýt khóc vì đồng cảm với tâm trạng của hai nhân vật chính. Các cảnh tình cảm khác - chỗ thì nhẹ nhàng, quấn quýt; chỗ thì say mê, quay cuồng nhưng tất cả đều rất chân thực, có sức lay động chứ không hề sáo rỗng  hay phóng đại chút nào. Thực sự rất phục các bạn edit vì cách chuyển thể tuyệt vời này.


Khác với một số bạn, mình thực sự không mong muốn tác giả viết Dương Lỗi phản công. Dù răng cuối cùng Phòng Vũ đã chấp nhận suy nghĩ để cho Dương Lỗi đè thì mình vẫn hi vọng tác giả sẽ không viết tiếp các phiên ngoại theo hướng đó. Rất may là khi Phòng Vũ để cho Dương Lỗi lên trên thì Dương Lỗi vẫn từ chối cơ hội, một lòng mong muốn Phòng Vũ được thoải mái. Các truyện khác thì không rõ chứ tác phẩm này mình thấy không cần thiết phải phản công làm gì. Đúng kiểu bạn edit truyện bảo: "Nằm được ở dưới thì nằm luôn đi, leo lên trên làm gì." =)))))) Đùa chút thôi chứ cá nhân mình nghĩ Phòng Vũ đã hi sinh quá nhiều cho Dương Lỗi rồi. Với lại cậu cũng luôn thoải mái tâm lý, cũng quen được anh bảo bọc, che chở nên nếu cho phản công thì phi logic lắm. Mình thì không tưởng tượng nổi cảnh Phòng Vũ bị đè. Nếu hỗ công ngay từ đầu thì không nói nhưng giờ tự dưng đẻ ra cảnh đấy thì vớ vẩn kiểu gì ấy. Nên tóm lại, Phòng Vũ tổng công nhé!!!!


Bên cạnh đó thì có rất nhiều phân cảnh truyện mình thích. Ví dụ như hai người ngồi hai đầu trong bóng tối, dạy nhau đánh đàn. Hay cảnh Dương Lỗi ngồi trong lòng Phòng Vũ, hôn nhau dưới giàn hoa. Cả ảnh Dương Lỗi hôn lên hình xăm trên ngực Phòng Vũ nữa. Cá nhân mình nghĩ nếu dựng thành phim thì các cảnh này sẽ rất nghệ thuật. 

Tổng kết: Highly recommend mọi người tìm đọc. Nhịp truyện hơi chậm và hiện thực có lẽ sẽ khiến nhiều người oải nhưng tập trung đọc và cảm nhận sẽ thấy được cái hay của nó :) Nghe đồn sách đã xuất bản tại Trung Quốc và có khả năng các bạn sẽ edit tiếp các phiên ngoại. Hi vọng không có cảnh phản công :)))