[Review] Train to Busan - Chuyến tàu sinh tử 2016

Mình mới xem phim này, hay quá phải về review luôn.. Trong số tất cả các phim mình từng ra rạp xem từ lần đầu tiên đến bây giờ, Train to Busan là bộ phim khiến mình cảm thấy thỏa mãn và thực sự nhập tâm nhất với cảm xúc của các nhân vật.

Cast: Gong Yoo, Ma Dong Seok, Ahn So Hee, Jun Yoo Mi
Duration: 1h58min
Director: Yeon Sang Ho

Phim kể về một anh chàng giám đốc đầu tư do Gong Yoo thủ vai. Anh chàng vì luôn mải mê, bận rộn với công việc nên vợ bỏ, con gái luôn trầm cảm, xa cách. Ngày sinh nhật, cô con gái đòi quay về Busan gặp mẹ. Anh chàng dù rất bận nhưng cảm thấy có lỗi với con nên vẫn đưa cô bé về. Và trong chuyến tàu định mệnh ấy, mọi chuyện bắt đầu.....

Phim lấy chủ đề Zombie làm tâm, tập trung khắc họa quá trình chạy trốn của hai bố con và đoàn người, qua đó làm bật lên những giá trị nhân sinh, triết lý mà biên kịch và đạo diễn muốn gửi gắm. Trước khi đọc xuống đoạn dưới, mình highly recommend mọi người ngừng lại, mua ngay vé ra rạp thưởng thức bộ phim một cách trọn vẹn nhất. Mình có thể đảm bảo 100% những ai thích đề tài xã hội sâu sắc của phim châu Á như mình sẽ không hề thất vọng một chút nào với tác phẩm này.

Để tránh spoil mình xin nói trước về diễn xuất của dàn diễn viên. Mình vốn ấn tượng với Gong Yoo và Jun Yoo Mi từ Silenced 2011 rồi. Sang phim này họ vẫn giữ vững phong độ của mình. Gong Yoo là một trong những điểm sáng nhất của phim. Cảnh anh bất thần đứng giữa toa tàu, đứng giữa tiếng gào thét, xua đuổi của đoàn người - giữa sự vô cảm, ích kỉ vốn là bản chất không giấu nổi trong tận sâu mỗi cá thể- thực sự gây ám ảnh lớn tới người xem. Cái cảm giác vừa cay đắng, bất lực, vừa bàng hoàng đến giận dữ, lại vừa có chút nực cười khi bộ mặt thật của con người được lột ra được Gong Yoo truyền tải cực kì xuất sắc. Tuy nhiên mình đánh giá cao nhất là cảnh anh khóc khi đứng trên lan can của tàu. Thực ra Gong Yoo vốn không thuộc dạng có đôi mắt sinh động trời ban như Wonbin, Lee Jun Ki nhưng anh bằng tài năng của mình đã thể hiện một cách chân thực và tự nhiên nhât trạng thái cảm xúc của nhân vật. Mình nghĩ làm được điều này là cực khó với những ai vốn không có một đôi mắt "điện ảnh". Mình thích sự dằn vặt, tiếc nuối, hối hận cùng cực mà Gong Yoo truyền tải qua những cảnh phim cuối cùng. Nếu có điều gì khiến mình không hài lòng về diễn xuất của anh trong phim này thì có lẽ là mình chưa thấy nhiều khác biệt so với nhân vật anh đóng cách đây 4 năm. Có lẽ vì tính tình hai nhân vật khá giống nhau - kiểu trầm lặng, ít nói nên mình xem phim này thi thoảng lại thấy những biểu cảm giống phim trước. Có điều ngoài điểm đó ra thì diễn xuất của anh thực sự có nhiều điểm đột phá.

Nói qua một chút về dàn diễn phụ. Đáng ngạc nhiên nhất có lẽ là bạn Sohee. Mình thì không thấy bạn ấy đơ như nhiều người nói - diễn khá mượt là đằng khác. Vì khuôn mặt bạn ấy không điện ảnh và hình ảnh cute hồi WGs quá phổ biến nên chắc nhiều người cũng không quen xem bạn ấy diễn xuất lắm. Nhưng khách quan mà nói mình thấy Sohee đã diễn tròn vai một nhân vật phụ. Thể hiện được tốt nét tính cách cũng như sự sỡ hãi khi rơi vào đại nạn. Phân cảnh cuối cùng là xuất sắc nhất, thực sự là wowww. Ngoài ra mình thích nhất là vai của chú Ma Dong Seok. Cảnh chú ấy bế vợ qua thang máy và đánh nhau với zombie làm mình phấn khích chết đi được. Không đẹp trai nhưng toát ra mùi vị đàn ông đầy tin tưởng. Các phân cảnh có chú ấy cũng làm mình ấn tượng vô cùng. Jun Yoo Mi thì vẫn giữ vững phong độ với lối diễn qua đôi mắt mỏng manh của mình.

Review có spoil!

Hình như đây là phim đầu tiên của châu Á mình xem về đề tài Zombie thì vậy. Có lẽ thế nên dù đề tài quen thuộc của Hollywood thì mình vẫn thấy mới mẻ và thú vị khi được xem dưới góc nhìn của dân châu Á. Đặc biệt hay là phim dù đề tài khá Tây nhưng nội dung truyền đạt và cách xây dựng tình huống vẫn đậm chất Á Đông - chất Hàn không lẫn vào đâu được. 

Trước hết nói về màu phim thì phải nói mình rất ưng phong cách dựng phim và hậu kỳ xử lý của đoàn làm phim. Không quá tăm tối như Silenced hay Blind, Train to Busan vẫn có nét sáng sủa, hiện đại, ấm áp nhưng lại có nét ảm đạm rất riêng, rất tinh tế chứ không nặng nề như phim US. Không biết vì mình biased phim Á quá hay sao mà thường thì phim hành động US mình không ngấm được. Toàn những đề tài cũ rích như vượt lên số phận, buff nhân vật chính, tìm hiểu khả năng mới của con người bla bla.... Dĩ nhiên cũng sẽ lồng ghép vào đó là tình yêu, tình người nhưng nó cứ hời hợt chứ chẳng hề sâu sắc như phim Á Đông. 

Train to Busan là một chuyến tàu kinh hoàng. Ở đó, bạn sẽ trải qua đủ cung bậc cảm xúc từ sợ hãi khi đối mặt với lũ quái vật cho đến khi bàng hoàng, ray rứt khi nhận ra đó là sản phẩm của con người. Sẽ từ thờ ơ, chăm chăm cứu sống bản thân cho đến khi xúc động, giật mình khi nhận sự giúp đỡ từ người khác. Sẽ đau đớn khi không thể trả ơn cho đến khi gồng sức sống theo cái cách mà họ truyền lửa cho bạn. Như một vòng tròn luân hồi, có cho đi nghĩa là nhận lại. Cả bộ phim lột tả trần trụi sự ích kỉ, tàn nhẫn nhưng cũng làm bật lên nét tốt đẹp chưa bao giờ bị phai nhòa trong mỗi con người dù trong hoàn cảnh nguy kịch nhất. Thật ra mình không trách đoàn người trên tàu khi tàn nhẫn như vậy. Họ có quyền lo lắng cho bản thân mình khi không biết chắc những kẻ kia đã bị nhiễm bệnh hay chưa. Có điều việc sẵn sàng bỏ mặc sự sống của những người khác khi rõ ràng cảm nhận được có tia hi vọng chưa bị nhiễm và còn tỉnh táo là không thể chấp nhận nổi (rõ ràng nếu là Zombie sẽ không đập phá cửa khi không nhìn thấy người, cũng sẽ không thể gọi điện cầu cứu,....) Điều đáng tiếc nhất là dù chuẩn bị tâm lý sẽ có người phải hi sinh mình cũng không nghĩ sẽ còn ít người như thế sống sót đến cuối cùng. Nhất là đôi trai gái có lẽ đã được sống sót mà không cần phải chết bên nhau vì bất cẩn như vậy. Câu chuyện của hai người được làm dựa trên câu chuyện có thật của một đôi bạn trong vụ chìm phà Sewol. Hình ảnh họ nắm tay nhau cùng chạy trốn đại diện cho sự ngây thơ, thuần khiết của tuổi trẻ giữa đầy những âm mưu toan tính của người trưởng thành. Khi xem mọi người không thấy ấn tượng lắm vì phim về Việt Nam đã bị cắt kha khá một số cảnh rồi. Hi vọng sau này có bản full trên mạng.

Ngoài ra phim cũng truyền đạt cực kì trọn vẹn vấn đề gia đình vốn không lạ lẫm trong xã hội ngày nay. Bố mẹ bận rộn, gia đình tan nát, nhưng người đau đớn nhất lại chính là lũ trẻ thơ. Người ta cứ nghĩ cố gắng hết sức vì con nhưng con cái thì lại không hiểu. Mình không trách ông bố vì có lẽ công việc quá mệt mỏi khiến anh chẳng thể quan tâm con gái theo đúng cách mà anh muốn. Trên hết, trong trái tim anh luôn tràn ngập hình ảnh người con - với mình đó là cốt lõi quan trọng. Có điều thật đáng tiếc vì anh chẳng còn thời gian để sửa chữa sai lầm của mình. Phải nói mình khá shock khi biên kịch để nhân vật chính chết trước khi đưa con mình đến nơi an toàn. Nếu là phim Mỹ, có lẽ sẽ không có cái chết tức tưởi như thế này cho nhân vật chính. Đây cũng chính là thước phim bùng nổ nhất với diễn xuất tuyệt vời của Gong Yoo và cô bé Kim Soo An. Mình không biết phải diễn tả thế nào với cảnh này nữa, chỉ biết nó là cảnh diễn xuất sắc nhất của cả 2 diễn viên suốt toàn bộ phim và có lẽ là cả sự nghiệp của họ. Cảnh cái bóng của ông bố rơi xuống khỏi đoàn tàu thực sự đẹp và để lại nhiều ám ảnh trong lòng người xem. Cuối cùng thì chỉ còn lại hai người còn sống, thất thểu đi về phía đường hầm. Thật đáng buồn là bài hát cuối cùng của cô bé dành tặng bố mình vang vọng trong khung cảnh hoang tàn lại là thứ cứu mạng hai người họ khỏi nòng súng của quân đôi. 

Ngoài ra, phim không đề cập nhiều về lý do xảy ra nạn dịch nhưng mình thấy cũng không cần thiết phải đào quá sâu vào nó. Dù sao thì nội dung truyền tải của phim cũng không đi theo hướng đấy. 



Tóm lại phim rất hay, rất hợp với góc nhìn về cuộc sống và nghệ thuật của mình. Dàn diễn viên đều hoàn thành xuất sắc vai diễn. Phim quay đẹp, tinh tế cùng với những phân cảnh hành động hoành tráng không kém gì Hollywood, kết hợp tốt giữa yếu tố tình cảm và kinh dị. Không quá đáng sợ, ám ảnh nhưng lại gây tác động mạnh tơí người xem nhờ diễn xuất sợ hãi của các diễn viên. Biên kịch chặt chẽ, nội dung truyền đạt sâu sắc, hài hòa với yếu tố giải trí. Tất cả tạo nên một siêu phẩm mang tên Train to Busan cộp mác Á Đông mà vẫn có sức lôi cuốn với phương Tây. 

TK: 9/10

Highly recommend mọi người ra rạp xem ngay và luôn! Phim này phải đi xem rạp đáng đồng tiền bát gạo.

Bài đăng phổ biến