[Review] Lảm nhảm về anh hùng hay là Final Fantasy và Lord of the rings

Type trong lúc bấn loạn nên nhân xưng cũng loạn tùm lum theo :))

Hôm nay tuy là ngày lễ Vu Lan nhưng mình có một chuyện rất không liên quan muốn kể. Hồi hè vừa rồi mình có quay trở về nhà và được ôm TV xem cả ngày (không đùa đâu, ở chỗ trọ làm gì có TV mà xem). Thật may mắn trong những ngày hè ngắn ngủi đó, HBO lại chiếu toàn bộ 3 phần phim "Lord of the rings". Mấy năm trời rồi mình mới có cơ hồi xem lại bộ phim kinh điển này, và cũng là cơ hội quí giá để được sống với những suy nghĩ về anh hùng, chính nghĩa, tình bạn như thủa xưa. Đã định bụng khi nào lên HN sẽ viết note lại nhưng vì vướng kì nghỉ hè và việc học đến tất bật nên quên béng mất việc này. Cho đến tận ngày hôm qua khi tình cờ coi Vsub bài "Angels" của Within Temptation có lồng hình Final Fantasy thì mới chợt nhớ lại những cảm xúc đó.




Mình biết đến Final Fantasy khá là lâu rồi, nhất là cái thời cấp II chết mê chết mệt với đồ họa tuyệt vời và hình tượng nhận vật trong FF X. Mãi đến năm 2009 mới coi bản complete của FF VII (trước đó đã coi bản tiếng Nhật 2005 rồi) và từ đó trở nên cuồng loạn với anh Cloud. Dù sao thì trong số các nhân vật của loạt phim FF, mình vẫn thấy Cloud đẹp trai nhất, nhìn vừa baby, vừa mạnh mẽ, vừa lạnh lùng. Nhưng mà cái mình muốn nói đến không phải là vấn đề này. Thực ra điều thu hút mình ở những bộ phim choảng nhau kiểu FF hay Lord of the rings, không phải chỉ ở dàn diễn viên quá tuyệt vời mà còn ở cái thông điệp và không khí hoành tráng bi thương mà chúng mang lại. 

Trước khi đến với những bộ phim như thế này, mình cũng đã từng tưởng tượng ra rất nhiều thế giới khác nhau trong đầu. Vào cái tuổi 11,12 mình không hề giống những đứa con gái bình thường khác, nghĩa là đam mê váy áo, búp bê, tóc tai, phấn son đó. Ngay cả khi đã 18 tuổi như bây giờ, mình cũng không hề có một chút thích thú với cái gọi là "nữ tính" mà mẹ luôn mong muốn ở con gái mình. Theo cách nói nôm na thì bọn nó mê có hoàng tử bảo vệ, còn mình thì mơ mình cấm kiếm đi choảng nhau =)) Mà phải nói thêm, nếu có thứ gì làm mình có thể tự hào về bản thân thì đó chính là óc tưởng tượng và trí nhớ tốt (kiểu thù dai chứ không phải chuyện học hành đâu. Cũng không có gì to tát lắm đâu, chỉ đơn giản cái kiểu như mấy đứa đang đi giữa đường mùa đông, xong rồi tự dưng người ngoài vũ trụ tấn công, rồi mấy đứa may mắn sống sót, rồi quay lại trả thù, con bạn mình nó chết còn mình thì tiếp tục nuôi dưỡng thù hận để chiến đấu =))))))))) Đấy, chỉ có như thế thôi mà mình có thể luyên thuyên từ khi tan học cho đến khi lượn vài vòng rồi về nhà. Có khi còn điên điên lên ngồi viết hẳn 1 câu chuyện. (à cái này là hồi lớp 10, ảnh hưởng sau khi coi FF VII và đọc Trăng soi đáy nước của Aster) 

Chính vì cái sở thích hơi loạn và có phần điên điên đấy, nên khi coi những phim như "Lord of the rings" hay "FF" mình rất là tâm đắc. Mình nhớ đã từng than thở với con bạn là "Tao ước có thể được sống trong cái thế giới đó, dù chỉ một lần." Dĩ nhiên là kèm theo điều kiện bản thân vẫn phải sống sót rồi. Những thế giới như vậy thật tuyệt vời mà cũng quá khốc liệt, ngay cả nhân vật chính cũng có thể chết. Vậy nên chỉ mong mình không chết là được, chứ làm anh hùng thì cũng mệt lắm. Vấn đề là nó nằm ở cái chữ "anh hùng" này đây. Có lẽ quan điểm của mình về chính nghĩa đã thay đổi khá nhiều suốt mười mấy năm qua.

Ngày bé, khi ngồi xem phim, chỉ cần thấy phe "chính" đánh bại, thậm chí là giết phe "tà" thì mình cũng đều vô cùng sung sướng, hả hê trong lòng. Lúc đó còn đơn thuần quá, chưa nghĩ được vấn đề "thế nào gọi là phe chính nghĩa?", chỉ thấy nhân vật chính phục vụ cho lợi ích của mọi người, thì ắt hẳn đó phải là bậc anh hùng, là bên phản tà. Ờ, chắc mọi người cũng luôn luôn nghĩ như vậy. Sau này đề tài anh hùng ngày càng nhiều thêm thì mình cảm thấy hơi thừa thãi. Anh hùng trên phim cũng là những kẻ rất bình thường, chỉ không may bị biến đổi gì đó trên cơ thể rồi chiến đấu với thế lực siêu nhiên. Tại sao anh hùng của con người lại không giải quyết những vấn đề của con người, mà các nhà làm phim lại cứ phải đưa phản diện nào là robot với cả người ngoài hành tinh/bị biến đổi vậy. Giống như mọi thứ chỉ để làm bật lên cái hình tượng anh hùng thật vô lí và không nhấn mạnh vào ý nghĩa nhân sinh của việc cứu người. Ngay cả một người bình thường đối diện với những vấn đề tầm thường cũng đã cảm thấy mệt mỏi và ngại ngần, thì cũng những người anh hùng đó lấy đâu ra sức mạnh tinh thần và niềm tin cháy bỏng để ngày ngày đối mặt với hiểm nguy lớn như vậy. Cứ như những nhà làm phim chỉ tập trung vào cái gọi là chính nghĩa và quên béng đi viêc phải làm sáng tỏ một điều với người xem là "vì sao mấy thằng đó phải hi sinh mình như vậy." Động lực lớn nhất để anh hùng tiến lên phía trước là gì? Dĩ nhiên phải là những thứ quan trọng nhất với anh ta, chứ không phải là đến cái lúc bị yếu đi, người thân bị rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc rồi mới bắt đầu vùng lên. Không phải. Lẽ ra phải làm nổi bật vai trò những thứ quí giá đối với người anh hùng đó suốt quá trình dựng phim. Riêng mình thì không nghĩ rằng có ai trên thế gian này chẳng sợ điều gì. Không phải là họ không sợ, đơn giản chỉ là khống chế được điều đó thôi. Chính vì thế khi xem xong những phim anh hùng thời bấy giờ mình không có đọng lại được mấy điều. Dĩ nhiên ngoại trừ Bat man (1 anh hùng đúng nghĩa của con người, và chiến đấu vì lợi ích của con người, chiến đấu với những vấn đề nảy sinh từ chính con người.), Spiderman thì cũng tương đối ổn. Còn lại thì :-s

Quay lại với Lord of the rings, cái mình thấy hay nhất đó chính là lí tưởng chính nghĩa trong này được lồng vào rất khéo, không hề khoa trương. Nhân vật quan trọng nhất của bộ phim là Frodo, người mang chiếc nhẫn đi phá hủy, nhưng dường như lại là người có suy nghĩ về chính nghĩa ít nhất trong cả đoàn. Thay vào đó, người hộ tống cậu là Aragorn mới chính là biểu tượng anh hùng hoàn hảo nhất. Đó là điều tôi thấy rất thú vị bởi vì anh hùng ở đây lại là người không nắm trong tay cái quyền quyết định kết thúc, lại là người dù muốn cũng không thể nắm được cái quyền đó. Nhưng Chúa ơi, tôi đã nghĩ vì sao tác giả có thể tạo nên một nhân vật hoàn hảo đến độ này. Đỉnh cao của chính nghĩa, niềm tin, tình yêu, tình bạn, sự trung thành, kiên cường.... mọi thứ đều tập trung ở con người này. Vầng, lại một điểm nữa đó là Aragon là con người, nghĩa là một người anh hùng đúng nghĩa của con người. Nhân vật này chỉ có trong tay 1 thanh kiếm, nhưng là thanh kiếm khẳng định sức mạnh của loài người, thậm chí cả sức mạnh điều khiển người chết - sức mạnh của sự trung thành. Có vô số chi tiết hay xung quanh con người này mà mình nói thì sẽ trở nên quá thừa thãi, nhưng nếu phải chọn 1 người anh hùng hoàn hảo nhất trong số những bộ phim đã xem, mình nhất định sẽ chọn người này. Hơn hết, sức mạnh của anh vì lí tưởng chính nghĩa đã đành, nhưng còn thể hiện rất rõ qua tình yêu của mình lẫn lòng trung thành với miền đất của con người, qua niềm tin với Frodo và Gandaf, qua tình bạn với Boromir xuyên dọc cả bộ phim.(Mình đã khóc khi Boromir chết X_X)

Ngược lại, Frodo, với mình mà nói sức mạnh của con người này thật vô cùng đáng nể. Đó là sức mạnh của tinh thần. Dĩ nhiên có rất nhiều sai lầm của nhân vật này nhưng trên hết tất cả là sự mạnh mẽ và kiên định đáng kinh ngạc ở một giống loài nhỏ bé. À, cái này gọi là dù mình không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn :)) Khi xem phim xong thì mình nhận ra việc đưa Frodo vượt qua mọi chuyện không phải là vì chính nghĩa. Hoàn toàn không, ở con người này chỉ có vùng quê Shire là nơi tiếp thêm sức mạnh cho cậu (dĩ nhiên có cả cậu bạn tốt bụng Sam nữa). Thật thú vị khi con người ta thắng tà ác không phải bằng chính nghĩa, mà bằng tình yêu cá nhân với những gì quan trọng nhất với bản thân mình. Rõ ràng là thực tế hơn rất nhiều. Điều này làm mình liên tưởng đến Harry Porter một chút, vì cậu bé Harry trong này dường như cũng tương đối giống Frodo. Sức mạnh của họ là "tôi phải bảo vệ những người tôi yêu quí" chứ không phải là "à, mày thật kinh tởm, tao phải diệt trừ mày để thế giới này được bình yên." Con người, rốt cục cũng chỉ là con người thôi, làm sao có thể sống với lí tưởng cao đẹp phi thực tế mãi như vậy được. Dù cho có hi sinh người yêu, thì cũng phải hiểu 1 điều là người đó vì không phụ lòng người yêu mình, vì người yêu mới quyết tâm chiến đầu mãnh liệt đến thế. Chứ thực tế hoàn toàn không phải vì ba cái mớ tôi chiến đấu vì chính nghĩa. Ờ, suy nghĩ của mình là vậy đó.

Thôi không nói về Lord of the rings nữa, không có thành bài review mất. Tuy nhiên những ai mà chưa coi trọn vẹn phim này thì thôi tốt nhất là tắt FB đi và down ngay phim này về xem. 11 giải Oscar là hoàn toàn xứng đáng với một huyền thoại như thế này. (11 giải là của riêng phần 3 thôi, chứ cộng lại thì mười mấy giải, không nhớ nữa) Cái quan trọng là nó làm mình sống lại với cái thế giới tưởng tượng của mình mà mình chợt nhận ra là đã bỏ qua quá lâu. Những thứ chính nghĩa như thế này, những anh hùng, tình bạn, tình yêu tuyệt vời như thế này, dường như không còn đề cập nhiều vào thời đại hiện nay. Cái hùng tráng của nó thật sự không thể diễn đạt bằng lời. Thế giới được xây dựng đẹp đến ma mị (Avatar đã làm mình khá thất vọng về điều này), cuốn hút từng cm. Và liệu trên thế giới này còn bộ phim nào xây dựng được thứ tình bạn đẹp và cao quí như của Sam dành cho Frodo không?

Câu trả lời là có, nếu như mọi người xem FF VII.

Riêng loạt FF thì quá nổi tiếng rồi, mình nghĩ ít nhất 1 lần mọi người cũng đã nghe nói đến. Mình hoàn hoàn không có chơi game này (ngoài FF8) mà là đọc nội dung, coi film và clip thôi. Đọc giới thiệu game đầu ong ong hệt như đọc giới thiệu các dòng nhạc rock. Chỉ có FF VII: advent children là được dựng thành phim hoàn chỉnh. Dù gì thì cũng nên xem phim này, trước hết là bởi đồ họa quá tuyệt vời của nó. Liệu có phim nào đẹp được như phim này không, mình nghĩ là không! Nói chung đây là đồ xịn của Nhật, không xem thì phí đời. Chưa kể dàn nhân vật đẹp hơn phim người thật và loạt phim anime gấp trăm ngàn lần. Mình đã khóc ròng vì Square Enix không chịu sản xuất thêm phim như thế này. Mà cốt truyện mấy game mới đâu có hay bằng mấy phần trước chứ. Phần mình coi thì chỉ tập trung vào Cloud thôi, nhưng mà có thấp thoáng hình ảnh của Zack. A~~~~ anh Zack. Vầng, đôi bạn cùng tiến trong phần crisis core. 

Mình đã nghĩ nếu có đứa bạn luôn luôn chỉ lối, bảo vệ, sẵn sàng chết vì bạn, lại còn nói: "Cậu là lí do để tớ tồn tại" (trong phần mình down về nó dịch thế, k biết có đúng k), thì chắc chắn bạn là đứa may mắn nhất trên đời này. Giống như kiểu Sam luôn hi sinh vì Frodo, tạm bỏ gia đình lại đằng sau, cõng Frodo lên đỉnh núi, che chở Frodo khỏi mọi nguy hiểm, cạm bẫy.....thiệt tình, coi phim tình bạn thế này còn cảm động gấp mấy lần coi phim tình yêu. Quay lại FF VII, không ngoa khi nói Zack là nguồn đồng viên lớn nhất bên cạnh Cloud (dĩ nhiên ngoài ra còn có Aerith, Tifa,.....) Bất cứ khi nào Cloud lâm vào thế yếu là Zack lại xuất hiện. Mình nghĩ điều này phiên bản mới đã sửa rất tốt, vì phần cũ chỉ coi trọng hình ảnh của Aerith. Ở phần mới, dường như Zack và Aerith xuất hiện như 2 người bạn, người anh, người chị dẫn đường chỉ lối cho Cloud. Chính vì vậy nên mình nghiêng về Tifa sẽ ở bên Cloud hơn. Suy cho cùng yêu nhất không có nghĩa là quan trọng nhất. Mà quan trọng nhất cũng chưa chắc là yêu nhất. Mình thích Zack lúc nào cũng coi Cloud như em trai mình, bảo vệ và tin tưởng hết mực. Ngay đoạn cuối phim, khi Seph hỏi điều gì là quan trọng nhất với Cloud thì anh đã nghĩ tới 1 loạt hình ảnh: đầu tiên là Aerith, rồi 2 đứa nhóc, Tifa,đồng đội và cuối cùng là Zack. Điều này là một sự sắp xếp hợp lí bởi qua đó cho thấy mọi thứ trọng lòng Cloud đều quan trọng như nhau. Và đó là sức mạnh giúp Cloud đánh thắng Seph. Điều này càng làm việc khẳng định "anh hùng được tạo ra từ tình yêu với những thứ quan trọng nhất với mình" của mình.

Rất thích câu của Cloud nói với Danzel ở cuối phim khi thằng nhóc hỏi chỗ nấm mộ của Zack-nơi đã mọc lên hoa vàng, còn thanh kiếm của Zack thì được đưa trở về nhà thờ của Tifa: "Chỗ kia là nấm mộ của ai thế ạ?" "Đó không phải là nấm mộ, đó là nơi người anh hùng bắt đầu hành trình của mình." (Mình nhớ mang máng thôi.) Vầy đó, anh hùng như vậy mới gọi là anh hùng - Hình tượng hoàn hảo trong lòng mình. Lúc coi phim này mình đã gào rú liên tục vì mức độ "hợp" của nó. Không khí buồn buồn, bi thương, u ám mà có chút thần thoại hóa. Chưa kể những cánh đánh nhau rất là ngầu, dù hơi phi thực tế. Muốn nói về phim này thì còn dài nữa, nên thôi dừng lại tại đây.

Cái mà muốn nói thêm là cái từ "anh hùng" giờ nó bị lạm dụng nhiều quá, không hợp lí tí nào. Mỗi người có một cảnh đời riêng, một hoàn cảnh riêng, nếu áp đặt cách nhìn thì sẽ bị loạn giữa chính và tà. Với kẻ này thì là chính, với kẻ kia thì lại là. Nói chung là tùy cách nhìn thôi. Ngoại trừ những thằng biến thái, đầu óc có vấn đề sẵn ra thì những kẻ bị qui chụp là kẻ xấu là những người có lí do buộc họ phải hành động như vậy. Đôi khi là giết người để bảo vệ mình, để trả thù, ..... Rất nhiều lí do. Đành rằng hành động kiểu đó hơi ấu trĩ, nhưng theo một phương diện nào đó, căm hận đâu phải muốn là hóa giải được. Những thằng giết người bị coi là bệnh hoạn nhưng khi đưa chúng nó vào một câu chuyện mà trong đó chúng nó giết người để báo thù thì lại đem lại một cách nhìn khác. Vầy nên mới nói đời người thật giả lẫn lộn. Cần có cái nhìn nhiều màu sắc một chút, để đừng có rảnh việc lại ngồi chửi lũ mất dạy oánh nhau mà ngồi xem phim có nội dung tương tự thì lại thông cảm với tụi nó. 

Lảm nhảm nãy giờ mệt quá. Tính viết luôn cảm giác về rock và hình ảnh trong phim nhưng mà mỏi tay quá rồi. Thôi thì hứng lên sẽ làm một bài khác. Dạo này mình bắt đầu nghe Gothic và Doom, khá là thú vị. Hệt như cuốn vào thế giới của riêng mình vậy. Nhân tiện cho PR 1 tí, ai mà có cái chất hơi điên điên trong người như mình ý, nên down trọn album A sombre dance của Estatic Fear về nghe nhé. Rồi thì vừa nghe vừa đọc truyện trinh thám nhé, cảm giác rùng mình sẽ rất là đã đời.

Bài đăng phổ biến