[Review] 1 litre of tears - Một lít nước mắt
Trước khi đi vào phần chính, mình cần phải nói đây là JDrama hay nhất mà mình từng xem từ trước đến nay. Điểm imdb cao ngất ngưởng giữa hàng loạt Movie đình đám khác là đủ hiểu chất lượng phim thế nào rồi. Kể cả với những người khá là không thích cách diễn hơi cường điệu của các diễn viên Nhật như mình, thì đây vẫn nằm trong top những bộ phim bắt buộc phải xem (đặc biệt khi bạn còn trẻ)
Movie Title : 1 Litre Of Tears - Ichi Rittoru no Namida
Release Year : December 20, 2005
Director : Murakami Masanori
Writer : Kito Aya
Episode : 11
Tóm tắt: Bộ phim kể về Aya -một nữ sinh trung học 15 tuổi mắc bệnh bại não (thoái hóa tiểu não). Người mắc loại bệnh này sẽ dần mất khả năng kiểm soát cơ thể, bắt đầu với việc mất thăng bằng, rồi đi lại khó khăn, không thể cầm nắm, và cuối cùng thì nằm liệt giường, không thể giao tiếp được nữa. 11 tập phim sẽ lần lượt kể về những khó khăn mà Aya gặp phải khi chống chọi với căn bệnh nan y này, từ khi còn là một học sinh đến khi qua đời trong vòng tay gia đình mình.
Nội dung phim nói ra thì đơn giản vậy thôi. Chuyện người mắc bênh nan y thực ra không hiếm trong làng phim truyền hình hay điện ảnh. Có điều để gây dựng được một bộ phim dài tập, không mang tính chất súc tích, cô đọng như điện ảnh thì không phải đội ngũ sản xuất hay diễn viên nào cũng làm được.
Kịch bản có hay mà diễn viên dở thì cũng chẳng thể nào kéo bộ phim lên nổi. Thật may vì 1 lít nước mắt có đầy đủ cả 2 nhân tố trên.
Diễn xuất của Erika quá tuyệt vời, rất tự nhiên, đặc biệt là những cảnh khóc. Không cảnh nào Erika khóc mà làm mình bình tĩnh được. Cô ấy như sống cùng nhân vật vậy, diễn với cảm xúc trong sáng, có nét ngây thơ rất chân thực. Chính cái dịu dàng lãng đãng trong cách thể hiện nhân vật của Erika là một điểm hút lớn đối với mình. Nhìn chung, các diễn viên nữ trẻ Nhật Bản có lối diễn na ná giống nhau, đặc biệt là những phim cho giới trẻ thế này, đều phát huy tối đa sức mạnh của phụ nữ Nhật là nụ cười rất thánh thiện, tươi sáng. Điều đó đôi khi sẽ là phản tác dụng nếu diễn quá kịch, gây gượng ép cho người xem. Nhưng Aya của Erika thì khác, bạn sẽ bị hút vào nụ cười ấy, và tự hỏi vì sao trên đời lại có người xinh đẹp như thế tồn tại.
Dĩ nhiên không chỉ bên ngoài mà còn là phẩm chất bên trong của Aya. Những ai đọc Nhật ký 1 lít nước mắt thì chắc chắn đã hiểu rõ nghị lực của cô gái phi thường này rồi. Mình sẽ không nói sâu về những khó khăn mà Aya gặp phải, cái đó các bạn sẽ tự tìm hiểu được khi xem phim hoặc đọc sách. Nhưng những người trẻ như mình- những người sớm ngày không làm được việc gì ra hồn, luôn có thói quen trì hoãn mọi thứ, hoặc chán nản, mệt mỏi vì thất bại cỏn con nào đó, hẳn sẽ giật mình khi theo dõi cuộc chiến sinh tử đầy khắc nghiệt của Aya.
Hãy tưởng tượng 1 cô gái 15 tuổi, nghĩa là mới học lớp 10, mới biết đến tình yêu đầu đời, mới bắt đầu cuộc sống trung học mới mẻ của mình lại biết được bản thân chỉ còn sống được vài năm nữa. Nếu là mình, thực sự không nghĩ mình có thể đón nhận 1 chuyện với thái độ vững vàng như thế. Biết trước kết cục dù cố cũng không thoát được căn bệnh, buông xuôi hẳn là suy nghĩ đầu tiên của mọi người. Nhưng Aya thì không, cô ấy không lãng phí bất cứ một giây phút nào để ngừng cố gắng hay sống với tất cả những gì mình đang có. Là một cô bé, Aya biết khóc, biết cười, biết đau đớn, nức nở trong bóng tối nhưng vẫn vô cùng kiên cường, mạnh mẽ im lặng chấp nhận, chịu đựng để gia đình không khó xử. Đôi khi mình nghĩ, những cô gái 15 tuổi thời hiện đại liệu còn có thể có thái độ ấy hay không?
Những câu nói của Aya trong phim làm tim mình như thắt lại vậy.
"Tại sao lại là con? Tại sao căn bệnh này lại chọn con?"
"Con có thể kết hôn không hả mẹ?"
Những chuyện dường như rất hiển nhiên, được coi là lẽ tự nhiên, nhưng Aya cũng không thể làm được nữa. Tình yêu viên mãn là cái kết có hậu, là giấc mộng của những cô gái trẻ. Nhưng chỉ mơ thôi, Aya cũng không thể nữa. Cô quyết định chia tay Haruto, đẩy cậu xa khỏi cuộc đời mình. Tương lai cậu thì còn đó, vô cùng rộng mở. Nhưng tương lai của cô thì sắp khép lại rồi. Nếu như trước đây, mình nghĩ điều đó thật vô cùng ngốc nghếch. Hai người yêu thương nhau, được ở bên cạnh nhau ngày nào hay ngày đấy. Dày vò vớ vẩn khi thời gian không còn quả thực lãng phí. Nhưng đến độ tuổi 20 này MÌNH mới hiểu, làm vậy chưa chắc đã tốt. Haruto còn rất trẻ. Tuổi trẻ của cậu còn nhiều sóng gió, nhiều đổi thay. Cậu sẽ phải tiến lên mà không còn Aya bên cạnh. Không thể trói buộc một ai bằng những ngày tháng sẽ trở thành kí ức được. Chấp nhận chia tay Haruto, đó là tình yêu vô cùng vị tha và cao thượng của Aya. Là quyết định mà chắc hẳn, cô đã phải khóc hết 1 lít nước mắt mới quyết tâm làm được.
Bên cạnh Aya, còn rất nhiều vấn đề khác xoay quanh như tình cảm gia đình, bạn bè, thầy cô, thái độ người đời và cái nhìn của thanh nhiên Nhật Bản và thanh niên nói chung về tương lai, sự nghiệp trước mắt. Mình sẽ không đi sâu vào các chi tiết ấy, các bạn sẽ tự khám phá được những bài học cuộc sống ẩn sau câu chuyện không hề nhỏ của cô bé 15 tuổi ấy qua từng tập phim.
Điểm cuối cùng, mình sẽ dành để khen ngợi đạo diễn. Các gam màu trong phim rất tươi sáng, dù có những khoảnh khắc đen tối nhất, cuối cùng đọng lại trong mắt người xem vẫn là ánh sáng. Là nụ cười của Aya. Là màu nắng qua ánh nhìn của Haruto. Là thông điệp hi vọng được gửi thông qua những thước phim một cách khéo léo và tinh tế vô cùng.
Đó là lời nhắc nhở, từ hơn 20 năm trước theo thời gian truyền lại.
Chúng ta vẫn còn ở đây.
Chúng ta vẫn còn sống.
Mãi mãi sống.
Tổng kết : 9.5/10