Lam Trường - giai điệu vàng của tuổi thơ

Hôm nay Hà Nội mưa to giữa trưa nắng. Đây là lần đầu tiên mình thấy hiện tượng kì lạ như thế nên chạy lên tầng 7 ngắm cho rõ. Rất tiếc là ngồi rình mãi mà không có cầu vồng nên lại đành chui vào phòng nghe nhạc. Chả hiểu thế nào lại nhớ tới mấy cái đèn lồng nên mở Lãng quên chiều thu ra nghe.


Mình thích bản live này kinh khủng. Một phần vì đây là perf trong cái đĩa lậu yêu quý hồi cấp 2, một phần thì vì Lam Trường hát ở đây chậm hơn so với audio nên mang lại cảm giác day dứt, đau đớn, truyền cảm hơn nhiều. Dù nhiều người luôn chỉ trích cách anh hát đớt, nghe không rõ từ, "rên rỉ" thì mình vẫn thích vô cùng. Với mình, một ca khúc thành công không nhất thiết phải được người nghe hiểu được toàn bộ ca từ, bởi nếu thế thì hẳn nghe nhạc Pháp hay Trung Quốc đáng lẽ không có ý nghĩa gì mới phải. Nhưng đâu có phải vậy, quan trọng nhất chính là giai điệu bài hát và cách hát của ca sĩ sao cho người nghe thấy thực sự có gắn kết và hòa mình vào cái không gian ấy. Chỉ vậy thôi là đủ để Lam Trường trở thành 1 trong những ca sĩ đáng nhớ nhất cuộc đời mình.

Mình biết đến A2 từ khi nào không rõ nữa, có lẽ là cuối cấp 1. Ngày còn bé mình rất dễ bị ảnh hưởng bởi chị gái mình. Những gì chị ấy thích thì mình cũng sẽ thích theo, vậy nên không có gì lạ khi mình đổ Lam Trường đứ đừ. Tính mình thì vốn đã thích gì thì thường sẽ thích mãi mãi, nên đến tận bây giờ khi chị không còn quan tâm gì đến A2 nữa thì cảm xúc của mình dành cho anh vẫn nguyên vẹn, thậm chí còn lớn hơn trước rất nhiều. Anh sẽ mãi  là những gì mình hết sức yêu thương, trân trọng và biết ơn dù cho sau này có thế nào đi nữa.



"Mùa thu xưa đã cuốn lá rêu phong trên lối về...

Ngồi trong đêm khuya vắng, giọt sương vương mắt buồn 
Vầng trăng xưa yên bóng nỗi cô đơn trên phím đàn."


Đến giờ mình vẫn cảm thấy xao xuyến trong lòng khi lắng nghe Lãng quên chiều thu. Lam Trường mặc áo trắng bước ra sân khấu như một nhân vật trong phim vậy, rất đẹp trai, rất phong độ giữa ánh sáng mờ ảo và đèn lồng treo xung quanh, phong thái ung dung mà không cao ngạo giữa cả nghìn người, giọng hát thì đặc biệt phù hợp với ca khúc đậm chất cổ điển Trung Hoa. Mình thích nhất cảnh anh hát "la la la" sau đó giơ mic về phía khán giả, tay đưa lên tai như đang lắng nghe. Hình ảnh ấy thật không dễ gì mà bỏ ngoài trí óc được.



Một thú vị nho nhỏ nữa là chiều nay mình mới ngồi tra wiki về thông tin của anh và tí ngã ngửa khi biết anh đã 40 tuổi rồi. Nghĩa là gần gấp đôi tuổi của mình!!! Theo lí thì mình sẽ phải gọi là chú Lam Trường mới đúng, nhưng hai tiếng "anh Trường" đã quá quen thuộc và đi suốt tuổi thơ mình rồi. Cũng có chút xót xa, buồn nhẹ nhàng khi thấy thời gian trôi quá nhanh. Khi mình chào đời thì anh đã 20 tuổi, khi mình 20 thì anh đã tứ tuần. Mọi chuyện như một thước phim tua nhanh vậy. Rồi sẽ có một ngày thế hệ trẻ quên sạch về anh như bây giờ họ bắt đầu làm (Thấy thương anh khi tham gia The voice kid), nhưng nếu một ngày em có một gia đình, có một cô nhóc hay cậu bé dễ thương của riêng mình thì anh sẽ là một trong những điều đầu tiên em kể cho chúng biết. Rằng anh- là cả giai điệu vàng của tuổi thơ em.

Cảm ơn anh và ước mong anh thật nhiều yêu thương, hạnh phúc trong tương lai!

Bài đăng phổ biến