[Review] Chuyện dài bất tận - The never ending story
Mình vừa đọc xong truyện này cách đây 2 hôm, sẵn tiện rảnh review luôn.
Tên gốc: Die unedliche Geschichte
Tác giả: Michael Ende
Tên gốc: Die unedliche Geschichte
Tác giả: Michael Ende
Sẽ thật vô nghĩa nếu mình chấm điểm truyện này vì ai cũng biết đây là 1 trong những tác phẩm văn học kinh điển nhất trên thế giới rồi. Sách đã được chuyển thể thành phim, mình thì chưa xem nhưng nghĩ là không tài nào truyền tải được cái hay của truyện lên đâu.
Truyện kể về thằng bé Bastian béo ục ịch, luôn tự ti về bản thân, sống trong 1 gia đình không còn hạnh phúc và hành trính của nó từ khi ăn trộm quyển "Chuyện dài bất tận" của 1 cửa hàng sách lạ lùng, bỏ nhà trốn trong căn nhà kho của trường học đến khi nó bị hút vào chính quyển sách ấy để tạo ra câu chuyện của riêng mình và tìm cách quay trở về với cuộc sống thực.
Trước hết phải nói, truyện được viết theo lối kể song song rất độc đáo. Nghĩa là vừa kể về thằng Bastian lại vừa kể diễn biễn câu chuyện trong quyển sách nó đọc, tức là truyện lồng trong truyện đấy. Đây là cách viết rất độc đáo và sáng tạo cực hiếm trong giới văn học nói chung và chính nó cũng là yếu tố khiến mình bị ấn tượng ngày từ khi đọc mấy trang đầu.
Cũng như Cuộc phiêu lưu kì diệu của Nils thì mình nghĩ Chuyện dài bất tận là một trong những truyện ai cũng nên đọc ít nhất 1 lần trong đời, đặc biệt là với giới trẻ. Có rất nhiều triết lí được đưa ra khéo léo, 1 cách hợp lí trong câu chuyện mà mình thấy rất ưng. Đó là chi tiết khi Bastian không muốn rời khỏi sa mạc, Graograman đã nghiêm khắc dạy bảo cậu: "Chỉ mong muốn rời khỏi 1 nơi là không đủ, cậu phải cố gắng tới một nơi khác mới được. Cậu phải để cho ước mơ dẫn đường." Và hành trình của Bastian trong câu chuyện cũng chính là nhờ ước mơ của cậu mà dệt thành. Tuy nhiên nếu dừng lại tại đây thì tác phẩm đã chẳng có gì đặc biệt so với hằng hà sa số những tác phẩm về về tuổi trẻ và ước mơ rồi.
Có ước mơ là một điều tuyệt vời bởi nó chính là nền tảng xây dựng con đường bạn đi về tương lai. Tuy nhiên chỉ vậy thì không đủ. Phải can đảm đi theo 1 ước mơ đẹp, biết nhận ra đâu là điều quan trọng với mình mới có thể khiến bạn hạnh phúc. Chứ không phải như Bastian đi theo những khao khát điên cuồng để rồi đánh mất chính bản thân mình, suýt nữa không thể trở về cuộc đời thực mà bị kẹt lại thành phố quên lãng. Những lúc cuộc sống xô đẩy con người ta đi theo đường vòng như thế là lúc gia đình trở thành chốn bình yên nhất, dẫn đường họ trở về với chính bản thân mình. Cũng như trong Chuyện dài bất tận, thứ duy nhất Bastian có thể bám víu để trở về với thế giới thực của mình chính là kí ức về bố, người mà nó tin đã từ bỏ nó, không còn quan tâm đến nó kể từ khi mẹ mất nữa. Ấy vậy nhưng thẳm sâu trong tâm hồn thằng Bastian ấy, vị trí của gia đình, của bố vẫn không hề thay đổi cho dù nó đã quên sạch sành sanh những thứ khác thuộc về bản thân mình.
Chính 2 giá trị nhân văn cốt lõi ấy làm mình đặc biệt ấn tượng với Chuyện dài bất tận. Có rất nhiều thứ hay ho và đáng để suy ngẫm khác nhưng mình sẽ không kể ra ở đây. Đã từ rất lâu rồi kể từ Cuộc phiêu lưu kì diệu của Nils mình mới đọc được một quyển sách dễ thương và ý nghĩa như thế này. Mình yêu mọi thứ thuộc về nó, kể cả khi thằng Bastian đánh mất bản thân và trở nên xấu tính. Đọc xong mình mới chợt thấy thứ bao lâu nay mình luôn tự hào đang dần mai một theo thời gian, đó chính là trí tưởng tượng và hoài bão. Hồi bé mình đã mơ ước biết bao nhiêu, khát vọng biết bao nhiêu thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa thể hoàn thành được. Nhưng mình tin mình sẽ làm được vào một ngày nào đó. Dù sao thì mình cũng có xuất phát điểm tốt hơn Bastian và Nils mà, sao có thể chịu thua được :))
Viết thêm một chút về văn phong của tác giả. Cá nhân mình vốn không thích văn phong Tây Phương vì không đủ sự sâu sắc, tinh tế, uyển chuyển của ngôn từ như văn học Á Đông nhưng những tác phẩm như thế này lại cực kì gây cảm hứng cho mình. Lí do có lẽ là do cách viết phù hợp với nội dung tác phẩm. Mình là đứa ghét sự rườm rà và cầu kì nhưng cũng cực kì mất thiện cảm với lối viết rỗng tuếch, không có ý nghĩa gì như đa số các tác phẩm tình yêu phương Tây. Chuyện dài bất tận tuy được viết rất đơn giản và dễ hiểu nhưng lại truyền tải được nội dung phong phú của tác phẩm một cách xuất sắc đến không ngờ, y như Cuộc phiêu lưu kì diệu của Nils vậy.
Sách mình đọc thì là ăn trộm về từ nhà em họ :))) Bản ấy cũng khá lâu rồi và còn giữ cách trình bày khá độc đáo khi song song 2 màu đỏ xanh ứng với 2 câu chuyện lồng vào nhau. Đọc hơi nhức mắt tí nhưng rất thích nên chắc mình sẽ không trả lại cho nó quyển này nữa :))
Kết luận: Bên cạnh Cuộc phiêu lưu kì diệu của Nils mình nghĩ đây là tác phẩm thuộc thể loại phiêu lưu cho trẻ em hay nhất mà mình từng đọc :)
Có ước mơ là một điều tuyệt vời bởi nó chính là nền tảng xây dựng con đường bạn đi về tương lai. Tuy nhiên chỉ vậy thì không đủ. Phải can đảm đi theo 1 ước mơ đẹp, biết nhận ra đâu là điều quan trọng với mình mới có thể khiến bạn hạnh phúc. Chứ không phải như Bastian đi theo những khao khát điên cuồng để rồi đánh mất chính bản thân mình, suýt nữa không thể trở về cuộc đời thực mà bị kẹt lại thành phố quên lãng. Những lúc cuộc sống xô đẩy con người ta đi theo đường vòng như thế là lúc gia đình trở thành chốn bình yên nhất, dẫn đường họ trở về với chính bản thân mình. Cũng như trong Chuyện dài bất tận, thứ duy nhất Bastian có thể bám víu để trở về với thế giới thực của mình chính là kí ức về bố, người mà nó tin đã từ bỏ nó, không còn quan tâm đến nó kể từ khi mẹ mất nữa. Ấy vậy nhưng thẳm sâu trong tâm hồn thằng Bastian ấy, vị trí của gia đình, của bố vẫn không hề thay đổi cho dù nó đã quên sạch sành sanh những thứ khác thuộc về bản thân mình.
Chính 2 giá trị nhân văn cốt lõi ấy làm mình đặc biệt ấn tượng với Chuyện dài bất tận. Có rất nhiều thứ hay ho và đáng để suy ngẫm khác nhưng mình sẽ không kể ra ở đây. Đã từ rất lâu rồi kể từ Cuộc phiêu lưu kì diệu của Nils mình mới đọc được một quyển sách dễ thương và ý nghĩa như thế này. Mình yêu mọi thứ thuộc về nó, kể cả khi thằng Bastian đánh mất bản thân và trở nên xấu tính. Đọc xong mình mới chợt thấy thứ bao lâu nay mình luôn tự hào đang dần mai một theo thời gian, đó chính là trí tưởng tượng và hoài bão. Hồi bé mình đã mơ ước biết bao nhiêu, khát vọng biết bao nhiêu thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa thể hoàn thành được. Nhưng mình tin mình sẽ làm được vào một ngày nào đó. Dù sao thì mình cũng có xuất phát điểm tốt hơn Bastian và Nils mà, sao có thể chịu thua được :))
Viết thêm một chút về văn phong của tác giả. Cá nhân mình vốn không thích văn phong Tây Phương vì không đủ sự sâu sắc, tinh tế, uyển chuyển của ngôn từ như văn học Á Đông nhưng những tác phẩm như thế này lại cực kì gây cảm hứng cho mình. Lí do có lẽ là do cách viết phù hợp với nội dung tác phẩm. Mình là đứa ghét sự rườm rà và cầu kì nhưng cũng cực kì mất thiện cảm với lối viết rỗng tuếch, không có ý nghĩa gì như đa số các tác phẩm tình yêu phương Tây. Chuyện dài bất tận tuy được viết rất đơn giản và dễ hiểu nhưng lại truyền tải được nội dung phong phú của tác phẩm một cách xuất sắc đến không ngờ, y như Cuộc phiêu lưu kì diệu của Nils vậy.
Sách mình đọc thì là ăn trộm về từ nhà em họ :))) Bản ấy cũng khá lâu rồi và còn giữ cách trình bày khá độc đáo khi song song 2 màu đỏ xanh ứng với 2 câu chuyện lồng vào nhau. Đọc hơi nhức mắt tí nhưng rất thích nên chắc mình sẽ không trả lại cho nó quyển này nữa :))
Kết luận: Bên cạnh Cuộc phiêu lưu kì diệu của Nils mình nghĩ đây là tác phẩm thuộc thể loại phiêu lưu cho trẻ em hay nhất mà mình từng đọc :)