[Review] Tâm nguyện cuối cùng - Lôi Mễ
Mình đã dành tất cả khoảng thời gian rảnh rỗi nhất trong 3 ngày để đọc quyển này. Đây là tác phẩm mới nhất của Lôi Mễ sau khoảng thời gian im hơi lặng tiếng sau series Phương Mộc.
Truyện xoay quanh một vụ án giết người hàng loạt cách đây 20 năm và những nỗ lực thằng lặng để tìm ra hung thủ thật sự. Truyện vẫn đậm chất đặc trưng của Lôi Mễ, đó là lối văn kể khá mượt, cắt nối đúng chỗ, rất logic và dễ đọc. Mình chưa từng đọc truyện trinh thám nào có chất lượng ổn mà lại chiều người đọc hơn Lôi Mễ cả. Tuy nhiên vì mình đã mong đợi một sự tái xuất giang hồ xuất sắc như Đề thi đẫm máu nên hơi thất vọng khi đọc quyển truyện này.
Lôi Mễ vẫn đi vào lối mòn xây dựng tình huống phạm tội gây sốc đến nỗi mình có cảm giác ông hơi thiếu tự tin nếu hung thủ không ghê tởm thì sẽ khó tạo ấn tượng mạnh cho người xem vậy. Một truyện, hai truyện thì thôi chứ từ series Phương Mộc đến giờ cứ xoay quanh mãi chủ đề giết người hàng loạt, mổ xẻ, hiếp dâm này nọ thành ra hơi nhàm. Ấy là chưa nói yếu tố gây bất ngờ, kịch tính khá thấp và không đủ thỏa mãn người đọc như những gì Đề thi đẫm máu đem lại. Bên cạnh đó, tuyến nhân vật không nhiều nhưng hơi tản thành ra mình thấy đôi chỗ bị lan man. Cách hành xử của một số nhân vật có hơi ngu nhưng cũng may không đến mức ức chế như hồi Ánh sáng thành phố.
Một điểm trừ nữa mà mình thấy Lôi Mễ cứ lặp đi lặp lại mãi trong các tác phẩm của mình chính là sự tình cờ. Kiểu như nếu không để các nhân vật có dây mơ rễ má với nhau một cách không thể tin nổi thì vụ án sẽ không bao giờ được phá ấy. Đành rằng trong thời hạn 10 ngày thì rất nhiều lỗi lầm có thể xảy ra nhưng đến mức chỉ vì một cái dấu vân tay quá lộ liễu mà kết án thì chắc tài năng và đức hạnh của cảnh sát Trung Quốc vứt cho chó gặm hết rồi. Mà hồi đấy đã có phân tích DNA chưa nhỉ, sao cả máu thịt lợn lẫn máu người mà không phát hiện ra ta. Nếu có thì phải hiểu ngay cái túi đầy máu lợn như thế không thể là cố ý mà là vô tình, mà như thế rất khó xác định hung thủ có phải nghi can hay không. Hay trên đời này thực sự có những đơn vị làm ăn tắc trách như thế mà mình không tưởng tượng ra nhỉ. Thế giới này thật đáng sợ :)))
Tiếp nữa là nguyên nhân cho động cơ gây án của hung thủ thật là bó tay. Vì Lôi Mễ không kể thêm về phía cô gái nên mình cảm thấy không thuyết phục lắm. Nếu điên đến độ đấy sao hắn không đuổi theo cô gái kia và biến người đó thành của mình. Hắn điên như thế, tự cao tự đại như thế cơ mà. Tại sao lại dễ dàng từ bỏ, thuyên chuyển công tác, rồi ẩn nhẫn chịu đựng sự nhục nhã đó? Cả việc cảnh sát và kẻ báo thù đều nhanh chóng tin rằng kẻ bị tử hình không phải tội phạm cũng hơi cảm tính nữa. Chỉ vì cảm tính của bản thân mà gây ra những chuyện động trời ở sau thì quá điên rồ rồi. Nếu mình là nhân vật nữ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó dễ dàng như vậy.
Chả hiểu sao truyện nào của Lôi Mễ mình cũng ghét ít nhất là một nhân vật. Quyển này thì không có nhân vật chính nhưng vẫn làm mình điên tiết như thường. Điên rồ bảo vệ một bí mật suốt 20 năm, đến tận khi mọi chuyện ngã ngũ, nước sôi lửa bỏng vẫn cứng đầu không chịu hành động vì một lý do điên rồ không kém. Ai đọc thì chắc sẽ hiểu được ý của mình. Đọc chỉ muốn chọi đá vào đầu :))) Và kì lạ nữa là mình không thể ưa được các nhân vật nữ mà Lôi Mễ xây dựng dù họ được miêu tả tốt đẹp đến đâu :)))
Chê xong rồi giờ chuyển qua khen. Cơ mà thật ra mình thấy truyện không quá xuất sắc ở điểm nào để khen :))) Có điều mình thực sự có thể cảm nhận được cách kể chuyện của Lôi Mễ lần này có gì đó khác biệt so với những truyện trước. Chậm rãi hơn, bình thản hơn. Không quá cảm tính như Phương Mộc nữa, truyện này logic thuộc về lý trí hơn, dù chỉ là một chút. Coi như đó là một nỗ lực của Lôi Mễ trong việc đa dạng hóa lối tư duy trinh thám vậy. Điểm cộng hiếm hoi :)))
Nếu so sánh chất lượng của Tâm nguyện cuối cùng so với các quyển kia thì mình rate nó cỡ 6-7/10.
Dù không quá đăc sắc nhưng nhìn chung vẫn khá dễ đọc và mình khá enjoy nó. Hi vọng truyện sau của bác Mễ đỡ fail và đỡ nhàm hơn :))
Đọc xong từ giờ ra đường không dám xịt nước hoa nữa vậy :)))