[Review] Bạch dạ hành - Higashino Keigo

Trước khi đi vào review, mình hi vọng những ai muốn tìm đọc tác phẩm này hãy chuẩn bị tâm lý thật vững vàng vì sự tàn nhẫn trong những câu chuyện đời được thuật lại dưới ngòi bút của Keigo có thể sẽ khiến bạn ám ảnh một thời gian rất dài. Nhưng dù là tác động tích cực hay tiêu cực, cá nhân mình vẫn nghĩ đây là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của Higashino Keigo nói riêng và mục truyện trinh thám nói chung.

Mình đã đọc Bạch dạ hành trong vòng 1 ngày và mình cũng khuyến khích mọi người nên đọc liên tục như mình để nắm được mạch truyện và từng tình tiết ẩn trong tác phẩm. 

(Có spoil!)

Truyện bắt đầu bằng một vụ ám sát trong một khách sạn bỏ hoang. Công trình bị bỏ quên này từ lâu đã trở thành chốn vui chơi, khám phá cho đám con nít sống quanh đó. Chúng thường trèo qua ống thông hơi trên trần, mò mẫm bò đi hết nơi này đến nơi khác như chơi mê cung vậy. Bỗng một ngày, một trong những thằng bé nghịch ngợm đấy đi lạc chúng bạn và tình cơ chứng kiến một cảnh tượng vô cùng hãi hùng. Xác một người đàn ông trung niên bị đâm tới chết trong một căn phòng khép kín, xung quanh hoàn toàn không có dấu hiệu xô xát, vật lộn hay bất kì dấu vết tồn tại của hung thủ. Tất cả những gì cảnh sát tìm được là dấu chân con nít khi phát hiện ra xác chết và chạy ra khỏi phòng. Càng điều tra, vụ án càng đi vào ngõ cụt khi những kẻ khả nghi nhất đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo đến không ngờ. Ngay khi mọi thứ dần trở nên mơ hồ, cái chết của kẻ tình nghi số 1 với chiếc bật lửa của nạn nhân vụ án gốc được tìm thấy trong người hắn đã khiến vụ án kết thúc chóng vánh. Dù tất cả thanh tra khác chấp nhận đóng án, vẫn co một kẻ nhất quyết tìm ra sự thật. Người đó tin rằng rồi một ngày ác quỷ sẽ phải lộ diện, công lý sẽ được thực thi. Nhưng điều kẻ ấy không thể ngờ đến là sẽ phải mất đến cả mấy chục năm cuộc đời để lần theo dấu vết quỷ dữ....

Bạch dạ hành không đơn giản là một vụ án và cách để phá vụ án đó. Nó là cả một câu chuyện đời, một hành trình kéo dài hơn 30 năm với những âm mưu bẩn thỉu, lọc lừa cùng sự cô đơn não nề đằng sau mỗi kiếp người. Một lần nữa tài năng xuất chúng của Keigo trong việc lồng ghép các sự kiện được thể hiện vô cùng rõ ràng qua tác phẩm này. Ông cuốn hút người đọc từ mảnh đời này đến mảnh đời khác, thôi thúc họ tìm kiếm câu trả lời vén màn bí ẩn để rồi khi các sự kiện được xâu chuỗi với nhau, người đọc sẽ cảm thấy chết lặng với sự thật được phơi bày ở những chương cuối cùng. Đó có lẽ là cái nét riêng không thể lẫn vào đâu được ở văn phong của Keigo. Mình yêu truyện Keigo chính là ở việc ông có thể điềm nhiên kể lại những câu chuyện tàn độc nhất mà không hề khoa trương, dồn dập, cũng không hề lợi dụng yếu tố gây sốc quá đà như Lôi Mễ hay các tác giả Trung Quốc thường làm. Chỉ bằng một câu, một vài phân cảnh ngắn gọn, Keigo đã đủ sức khiến người đọc ám ảnh một thời gian dài. Không hiểu sao khi đọc xong Bạch dạ hành mình lại nhớ tới Old boy năm nào. Khán giả loay hoay, nóng ruột tìm kiếm ngọn ngành mọi chuyện nhưng đến cuối cùng, họ lại phân vân làm như vậy có nên hay không, có đáng hay không. Vì không phải sự thật nào cũng đẹp, cũng đủ để xoa dịu nỗi đau đớn của một kiếp người. 

Đối với mình, hiểu được động cơ của Ryoji và Yukiho là một chuyện vô cùng nặng nề. Mình không muốn cảm thông một chút nào cho hai nhân vật đó, đặc biệt là Yukiho - cô nàng tiểu thư ti tiện với trái tim của ác quỷ. Mình đã nghĩ dù với bất kì lí do gì Keigo đưa ra, mình cũng sẽ không thể thông cảm nổi cho con người gây ra những chuyện bẩn thỉu đó. Ấy vậy mà một lần nữa Keigo lại thành công làm mình dao động. Qủa nhiên một con quỷ không thể sinh ra nếu không có sự can thiệp của một con quỷ. Yukiho và Ryoji về cơ bản đã bị nhúng chàm ngay từ khi còn là những đứa trẻ, Từ là nạn nhân của một tội ác ghê tởm, cô bé ham học hỏi, ngây thơ ngày nào trở thành một người phụ nữ giả tạo, đê tiện và tàn độc. Còn Ryoji đã vứt bỏ ánh sáng của đời mình, vứt bỏ mọi luân lí đời thường, chấp nhận sống trong bóng tối, làm ra những việc kinh tởm nhất để bảo vệ người con gái đó. Dù đến cuối cùng mình vẫn không chắc giữa hai người họ có tồn tại tình yêu hay không, vì với họ "tình yêu" có lẽ là một thứ quá xa xỉ, sự hi sinh to lớn của Ryo và sự dựa dẫm, tin tưởng hoàn toàn của Yukiho vẫn khiến mình rung động. Giữa dòng đời vô tình đến bạc bẽo ấy, họ chỉ có nhau trong thế giới riêng của mình. Nếu không có Ryo dẫn đường, Yukiho có lẽ sẽ mãi mãi mò mẫm trong bóng tối, không thể tiến lên phía trước. Cái duy nhất khiến mình lăn tăn là tại sao họ phải kéo dài thời gian đóng kịch đến như vậy. Với sự trợ giúp của Ryo, Yukiho đã có mọi thứ. Họ lẽ ra đã có thể chấm dứt bóng tối của mình sớm hơn nếu hài lòng với những gì đạt được. Là lòng tham chăng? Hay đơn giản chỉ vì họ luôn cảm thấy không an toàn nếu bước ra ngoài ánh sáng, đối mặt với người khác bằng khuôn mặt thật, cuộc đời thật của mình? 

Cuối cùng thì Ryo cũng chết. Hắn tự sát bằng chính chiếc kéo đã thay đổi toàn bộ cuộc đời mình dưới sự truy đuổi của đội cảnh sát. Vậy đấy, đến tận bước đường cùng, Ryo vẫn không nói một lời nào, âm thầm bảo vệ Yukiho bằng cách tàn nhẫn nhất có thể - dù cho phải tàn nhẫn với chính bản thân mình. Mình biêt điều này đi trái với luân lí đạo đức của mình nhưng một người đàn ông như thế, dù làm những chuyện ghê tởm đến đâu vẫn khiến mình cảm động ở một mức độ nào đó. Với Yukiho thì ấn tượng của mình gần như xấu hoàn toàn. Dẫu thương cảm cho quá khứ của Yukiho, mình vẫn ác cảm với người phụ nữ mất hoàn toàn nhân tính đó. Tình cảm của Yukiho với Ryo là gì, có thật là yêu thương không? Nếu yêu tại sao cô ta lại chấp nhận Ryo vứt bỏ mọi thứ vì mình? Nó gần như là một sự lợi dụng vậy. Mình đã băn khoăn như thế cho đến chương cuối cùng kết thúc với hình ánh bóng lưng của Yukiho chầm chậm rời khỏi xác chết của Ryo. Giây phút đó, mình biết Yukiho đã hoàn toàn chết rồi. Mặt trời của Yukiho cuối cùng cũng đã tắt, thế giới của cô ta đã không còn đêm trắng với sự dựa dẫm, bình yên tuyệt đối. Với Yuki mà nói, cái chết của Ryo có lẽ là sự trừng phạt lớn nhất, là bản án tử hình kinh khủng nhất mà cô ta phải gánh chịu. 

Số lượng nhân vật xuất hiện trong Bạch dạ hành sẽ khiến bất kì ai không quen tên Nhật thấy mệt mỏi khi theo dõi. Tuy tuyến nhân vật phụ hùng hậu là vậy nhưng không hề thừa thãi, nhân vật nào cũng được kết nối ẩn rất tài tình và đóng vai trò trọn vẹn trong toàn câu chuyện. Mà cái hay là Keigo kể chuyện rất khéo, rất tự nhiên khiến cho người đọc không hề có cảm giác overload khi tiếp nhận thông tin giống như đọc truyện của Agatha. 

Có rất nhiều lí do khiến cho Bạch dạ hành là một trong những tác phẩm yêu thích nhất của mình. Mình yêu văn phong mượt mà, tinh tế, không khoa trương. Yêu cách xây dựng lồng ghép các tình tiết tài tình, tỉ mà. Yêu cả cái cách mà sensei truyền tải những câu chuyện tình yêu méo mó nhưng không khiến người ta thấy ác cảm thuần túy. Đằng sau những cung bậc cảm giác rất thường ấy, người đọc sẽ phải băn khoăn, suy nghĩ mãi liệu có đúng hay không khi mình ghê tởm những nhân vật như thế, những chuyện đời như thế.

Không quá thuần trinh thám như Phía sau nghi can X nhưng Bạch dạ hành vẫn vô cùng xuất sắc về mặt logic giữa các sự kiện và động cơ nhân vật. Cá nhân mình nghĩ Bạch dạ hành làm tốt hơn trong việc thể hiện cái tầm của Keigo ở mặt tâm lý xã hội. Nhiệt liệt đề cử mọi người!

Tổng kết: 9/10

Bài đăng phổ biến