[Review] Kikujiro no natsu - Kỳ nghỉ hè của Kikujiro 1999

Đây là một bộ phim rất cũ và thời điểm mình xem nó cũng đã cách đây 4-5 năm rồi. Tuy vậy bất cứ khi nào nghĩ về những thước phim ấy, mình luôn cảm thấy như được thổi một ngọn gió trong lành, lọc sạch tất cả chán nản, mệt mỏi của cuộc đời thường ra khỏi người vậy.

Kết quả hình ảnh cho kikujiro no natsu

Bộ phim kể về hành trình tìm gặp mẹ của cậu bé Masao với sự giúp đỡ của một yakuza cục mịch nhưng ấm áp - Kikujiro. Mới đầu Kikujiro tỏ ra rất khiên cưỡng, không hề nghiêm túc giúp Masao nhưng dần dần, qua những sự kiện hai người cùng nhau trải qua, ông lại trở nên biết quan tâm đến cảm xúc của cậu bé. Mặc dù trọng tâm bộ phim là chuyện tìm mẹ của Masao nhưng chính Kikujiro lại mới là người tìm được những thứ quý giá dường như đã mất đi từ rất lâu trong con người anh.

Đây là một bộ phim điển hình đậm chất Nhật Bản. Nếu có ai từng đọc Khu vườn mùa hạ (Mình sẽ review em nó sau) thì chắc chắn sẽ hiểu cảm giác của mình khi xem Kikujiro no natsu. Cả bộ phim với tiết tấu cực chậm, chia thành rất nhiều chương nhỏ tương ứng với từng ngày của cuộc hành trình - y như một quyển du hè kí sự của Masao sẽ rất dễ khiến người nào không quen xem phim Nhật cảm thấy bị nản. Tuy nhiên một khi bạn bắt được mạch cảm xúc và những chi tiết ẩn ý rất tinh tế mà đạo diễn Kitano lồng ghép vào thì chắc chắn Kikujiro no natsu sẽ trở thành một bản nhạc mùa hạ không thể nào quên đối với người xem.

Có rất nhiều thứ đáng yêu mà mình thích ở bộ phim này. Như là cách Kitano gắn kết hai người với hai độ tuổi, tầng lớp, số phận và tính cách hoàn toàn khác nhau vào một cuộc hành trình. Kikujiro là một tay đầu gấu lỗ mãng, dễ nổi nóng còn Masao là một cậu bé cục mịch, chậm chạp và có phần ảm đạm. Ấy vậy mà chỉ qua mấy ngày hè ngắn ngủi, hai người đã trở thành một cặp bài trùng, hết sức ăn rơ với nhau, và đặc biệt là trưởng thành cùng nhau. Masao từ bị bạn bè cô lập, thiếu năng động, ngày ngày chỉ biết quẩn quanh một mình lại trở nên vui vẻ, hoạt bát ở cuối phim. Còn Kikujiro dường như đã quên đi cái phần thiện lương đơn thuần, cái phần gia đình trong tim mình từ lâu giờ đây lại biết vui, biết buồn, biết lo lắng cho một cậu nhóc xa lạ. Xem xong mà mình cứ ước được như Masao và Kikujiro, có thể bỏ mặc tất cả sau lưng để tiến vào một cuộc hành trình vô định và may mắn gặp được những người vô cùng trân quý. Có thể chuyến đi ấy không đến được cái đích ban đầu nhưng rồi bằng cách này hay cách khác, mình cũng sẽ tìm lại được niềm vui trong cuộc sống và có được những người bạn đáng quý cho mình. Thật sự đó là một điều kì diệu, một phép màu mà mình luôn ao ước trong những thời khắc bế tắc đời thường.

Ngoài ra thì mình cũng rất thích nhìn sự tiến triển tâm lý nhân vật và cách Kitano khai thác mặt trái trong cái nhìn của xã hội về một số tầng lớp người. Tại mùa hè ấy, không chỉ có một Kikujiro luôn cô đơn, lạc lõng trong thế giới của mình mà còn có sự xuất hiện của những kẻ luôn bị xã hội khinh thường. Họ có thể có xuất thân thấp kém, bần cùng, có tính cách quái dị không giống ai nhưng đều có điểm chung là luôn hết mình đem lại niềm vui cho cậu bé nhỏ Masao. Cũng không phải là những điều gì quá to tát, sâu sắc. Cách thức an ủi, bộc lộ sự quan tâm trong phim chỉ vô cùng đơn giản với những trò chơi nhỏ nhặt, ngớ ngẩn của mấy tay trộm cắp hay chỉ một chiếc chuông gió và lời hứa bất ngờ bâng quơ mỗi khi Masao rung chuông nhất định sẽ có một thiên thần áo trắng xuất hiện. Ấy thế mà chính sự giản đơn, hồn nhiên đến vụng về trong hành động của những kẻ trưởng thành lại khiến bộ phim trở nên vô cùng đáng yêu, ấm áp và duyên dáng theo một cách rất riêng.

Bộ phim làm rất lâu rồi nên nước màu hơi cũ. Nhưng chính cái màu cũ cũ mộc mạc ấy lại là một điểm sáng với mình. Vì bối cảnh mùa hè nên Kitano tận dụng triệt để các cảnh quay ngoại cảnh vô cùng yên bình, tĩnh lặng với cánh đồng lá, đồng cỏ xanh mướt; bầu trời đầy sao; lễ hội; nắng vàng ươm.... Mình vốn thích mùa hè Nhật Bản và mùa hè nói chung nên xem thấy thích mắt lắm. Lúc nào cũng xuýt xoa mong ngóng được tới Nhật một lần vào mùa hè. Về cảnh đặc sắc nhất trong phim thì với mình đó chính là cảnh Kikujiro tặng chiếc chuông gió cho Masao và cậu bé rung chiếc chuông lên trong khi Kikujiro mặc áo sơ mi trắng đứng phía sau nhìn theo - một cảnh phim cực kì nghệ thuật và tinh tế!

Phim tuy có thoáng buồn nhưng không hề bi lụy, vẫn giữ được nhịp điều tưng tửng đáng yêu thường thấy trong phim Nhật. Ai từng xem Wood Job, What a wonderful family  2016,... thì sẽ hiểu rất rõ mình muốn nói gì :D

Thêm một điểm cộng to bự là nhạc phim do chính Joe Hisaishi đảm nhận - một trong những nhạc sĩ xuất sắc hàng đầu của nền âm nhạc Nhật Bản. Khi biết được điều này thì mình cực kì vui sướng vì mình vốn thích bác Joe khi bác viết soundtrack cho hàng loạt phim bộ của hãng Ghibli do Hayao Miyazaki sản xuất. Ai muốn tìm hiểu thì có thể tìm các album của bác nhé - Piano stories 1,2..... Những bài mình thích nhất là Summer (OST Kikujiro no natsu), One summer day (OST Spirited away), A town with an ocean view (Kiki's delivery service OST), Paths of the winds (Tottoro OST),......

Tổng kết lại thì dù nhịp phim hơi chậm, không quá kịch tính và xuất sắc về cách xây dựng tình tiết nhưng Kikujiro no natsu vẫn mãi là một trong những bộ phim Nhật đáng yêu nhất mà mình từng xem. Hi vọng những ai xem được bộ phim này sẽ có cảm giác được gột rửa tâm hồn, tìm được cảm giác yên bình, hi vọng vào cuộc sống như mình :D


Kết quả hình ảnh cho kikujiro no natsu

Bài đăng phổ biến