[Review] Ngủ ngon, hẹn mai nhé - Nagira Yuu
Không hiểu sao dù rất thích không khí Nhật Bản và tìm đọc khá nhiều sách truyện Nhật nhưng rất hiếm có tác phẩm nào để lại cho mình ấn tượng sâu sắc kiểu như "Đây rồi, đây chính là thứ mình đang tìm kiếm." Nếu hồi xưa mình hay đam mê với mấy quyển đọc chỉ tổ hại não và có cảm xúc tiêu cực thì bây giờ mình lại chuộng những thứ đời thường, nhẹ nhàng, chân thành, sâu sắc. Không phải kiểu làm quá lên như các light novel thường thấy hay lãng đãng kiểu truyện tình yêu của Ichikawa Takuji đâu, mà kiểu đọc câu nào thấm câu đấy, có liên hệ tới bản thân và muốn yêu thương cuộc song của mình nhiều hơn ấy. Tinh đến giờ chỉ có 3 truyện Nhật mà đọc xong mình có được cảm giác ấy, đó là Khu vườn mùa hạ, Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya và Ngủ ngon, hẹn mai nhé.
Truyện kể về Tsugumi - một nhà văn kém nổi tiếng, đồng tính, vừa không thành công trong sự nghiệp lại thất bại cả về mặt tình yêu. Dù đã chung sống với người yêu mười năm trời nhưng anh vẫn bị người ấy lạnh lùng đề nghị chia tay để lấy vợ, xây dung một cuộc sống gia đình bình thường. Bị phụ tình như vậy nhưng anh vẫn không nửa lời oán than, chỉ lặng lằng đồng ý, lại cũng lẳng lặng dọn dẹp đồ rời đi. Không phải Tsugumi không đau lòng, chỉ là anh hiểu rất rõ thứ tình cảm đồng tính vốn mong manh, dễ vỡ chừng nào. Cho dù còn tình cảm với nhau cũng chẳng mấy người đủ kiên định, đủ mạnh mẽ để vượt qua sự phán xét của xã hội. Mà con người anh lại dịu dàng, thiện lương quá đỗi nên càng không cho bản thân mình đặc quyền được trách móc con người tàn nhẫn kia. Vừa không có tiền, vừa không có bạn bè để nhờ cậy, Tsugumi 35 tuổi năm ấy bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi với cuộc đời.
Ngay tại thời điểm cả thế giới gần như sụp đổ ấy, anh tình cờ gặp được Sakurato, được cậu truyền cho năng lượng sống một lần nữa, và yêu.
Thật hiếm có truyện nào mình thích cả hai nhân vật chính và thích cách họ đến với nhau, ảnh hưởng tới nhau như thế này. Cả 2 nhân vật này đều mang những kiểu tính cách mình thích nhất từ trước đến nay. Nếu Tsugumi là ánh trăng trầm buồn, cô đơn nhưng lại vô cùng dịu dàng, chân thành, hiểu chuyện thì Sakurato lại là tia nắng mặt trời, gần như lúc nào cũng cười nói và đem lại nguồn năng lượng tích cực cho người khác. Cho dù đó chỉ là bề ngoài và dĩ nhiên vẫn tồn tại những mặt tối hơn, đối lập hơn trong tính cách của họ nhưng cách tác giả khai thác vô cùng thông minh và sát thực tế càng làm mình yêu Tsugumi và Sakurato nhiều hơn.
Mình đã hơi lăn tăn khi đọc review mọi người nói truyện buồn qua này nọ (mình không thích SE và các thể loại ngược luyến) nhưng that may là mình vẫn quyết định mua sách về và có đánh giá cho riêng mình. Cho dù quá trình có những lúc đau lòng phải buông tay nhau, mệt mỏi rời xa nhưng với mình thì không hề ngược chút nào. Kể cả trong những khoành khắc buồn nhất, mình vẫn không hề cảm thấy bứt rứt, tấm tức trong lòng. Có lẽ đó là thành công riêng của tác giả chăng khi viết nên câu chuyện mang chút mỏi mệt nhưng vẫn giữ được nhịp độ bình thản, không gợn chút tạp trần như vậy. Mình thích chi tiết về những câu chuyện ngắn, những lá thư tay, thùng rau củ hái trong vườn gửi đi đầy yêu thương, hay chuông gió và cá hồi mùa thu..... Toàn những điều nhỏ nhặt, giản dị thôi mà sao mang đầy hơi thở cuộc sống lạ thường. Nếu ai xem Little Forest rồi thì chắc sẽ hiểu được điều mình muốn nói.
Gập quyển sách lại mà mình cứ suy nghĩ mãi về ý nghĩa của cuộc sống. Có lẽ hạnh phúc cũng chỉ đến từ những thứ chân phương vậy thôi: được tìm thấy nhau, yêu nhau và bình yên bên nhau cho đến cuối đời.
Mình không muốn spoil truyện này một chút nào vì mình tin đây là quyển sách xứng đáng được bất kì ai tìm đọc và ngẫm nghĩ một cách trọn vẹn nhất.
Tổng kết: 10/10. Một trong những quyển sách đặc biệt nhất trong lòng mình.