[Review] Trần Tình lệnh 2019 - Ma đạo tổ sư live action và Vương Nhất Bác & Tiêu Chiến

Trần Tình Lệnh là phim chuyển thể từ nguyên tác đam mỹ - Ma đạo tổ sư, dài 50 tập, hiện đang làm mưa làm gió khắp mọi nơi. Mình thì ngừng đọc truyện đam mỹ cũng khá lâu rồi. Hồi xưa có thấy tên Ma đạo tổ sư trong top các truyện đam mỹ hay nhất nhưng thấy truyện thuộc thể loại trọng sinh mình ghét nên cũng bỏ qua luôn. Cho đến một ngày, khi thấy phim được bàn tán khắp mọi nơi mình mới đâm tò mò, đi xem thử. Thử 1 tập xong thế nào lại thành thành fan luôn :)))


Vì mình chưa đọc truyện nên không thể nhận xét được phim có sát với nguyên tác hay không, diễn viên có diễn ra được cái thần thái của các nhân vật hay không, nhưng với mình, mọi thứ mà Trần Tình lệnh truyền tải đều tương đối trọn vẹn, tỉ mỉ và để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Dưới đây là nhận xét của mình với tư cách là một người xem phim độc lập nhé.

Trước hết về mặt diễn viên. Thật hiếm có bộ phim Hoa ngữ nào mà mình yêu thích hết tất cả các diễn viên như thế này. Từ vai chính đến vai phụ, từ chính diện đến phản diện, ai cũng diễn cực kì có hồn và tròn vai. 

Với cá nhân mình mà nói, bộ phim thành công được như thế này là do sự đóng góp vô cùng lớn của Tiêu Chiến - diễn viên đóng Ngụy Anh - Ngụy Vô Tiện. Nếu nói diễn xuất của Tiêu Chiến là linh hồn của cả bộ phim thì cũng thực sự không phải quá lời. Các giai đoạn chuyển biến tâm lý của Ngụy Anh từ một thiếu niên hăng hái, đầy nhiệt huyết, vô tư, một lòng vì chính nghĩa cho đến khi trở thành Di Lăng lão tổ uy vũ, lòng đầy đau khổ và thù hận, Tiêu Chiến đều thể hiện cực kì xuất sắc. Những ai từng say lòng vì nụ cười dương quang, như hoa đào, như nắng mai mùa xuân của Tiêu Chiến lúc đầu phim hẳn cũng sẽ rơi nước mắt với phân cảnh đau khổ đến tột cùng khi mất đi cả thế giới của mình mà Tiêu Chiến thể hiện ở giữa phim. Với một chàng trai xuất thân từ ngành thiết kế, không hề được đào tạo bài bản về diễn xuất mà làm được như thế này thì thực sự là thiên phú trời cho. Rất mong ở các tác phẩm sau này, Tiêu Chiến có thể biến hóa trong nhiều dạng nhân vật hơn nữa. Một người như bạn ấy rất xứng đáng để người xem tiếp tục trông chờ ở con đường nghệ thuật sau này.

Mà Tiêu Chiến cười rất rất xinh nhé. Ngoại hình cũng không phải kiểu cute hạt me, nữ tính đâu, vẫn nam tính ngời ngời nhưng nhìn khả ái lắm ấy. Mình vốn thích những người nhẹ nhàng, chân thành, không màu mè nên xem các clip hậu trường và các bài phỏng vấn càng ưng bạn ấy hơn. 

Kết quả hình ảnh cho ngụy vô tiện tiêu chiến gif

Tiếp đến nam chính thứ hai - Vương Nhất Bác đóng vai Lam Trạm - Lam Vong Cơ. Thực ra 1, 2 tập đầu mình không có ấn tượng với bạn ấy lắm vì mặt nhìn hơi đơ, ánh nhìn mang chút hàm ý khinh thường mọi người xung quanh. Nhưng càng về sau, bạn ấy đã có sự điều chỉnh hợp lý, đóng càng lên tay và tinh tế hơn hẳn. Công bằng mà nói thì cái vai này quá là khó đóng đi. Không những có chất tiên, không vướng phàm tục mà lại còn phải băng lãnh, mặt liệt, đoan chính. Nói không ngoa chứ còn khó hơn cả vai Tiểu Long Nữ của Thần điêu đại hiệp. Ít ra Tiểu Long Nữ trước mặt Dương Qúa còn không kiêng kị che giấu cảm xúc mình, còn bạn Lam Trạm này từ đầu đến cuối lúc nào cũng ẩn nhẫn, thầm chịu đựng. Những biểu cảm của nhân vật này chỉ được thể hiện một cách rất nhẹ nhàng trong ánh mắt, tiếng thở dài, nụ cười như có như không. Với mình, ngoại trừ mấy tập đầu thì Vương Nhất Bác đã làm cực kì xuất sắc rồi. Lam Trạm của Vương Nhất Bác đầy nhu tình, ôn hòa, có tính bảo hộ cao nhưng vẫn giữ được tính cách, phong thái vô cùng tĩnh. Lạnh lùng với vạn người, yêu thương chỉ dành cho duy nhất một người.

Một trong những cảnh mình thích nhất của Nhất Bác là khi nói "Ta muốn đưa một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi." Ai xem kĩ sẽ thấy ánh mắt bạn ấy ở đoạn này cực kì có hồn, mang nỗi buồn xa xăm và đầy bất lực. Cảnh hai người chia tay dưới mưa hay cảnh tại Liên Hoa Ổ cũng là những phân cảnh rất tuyệt vời của bạn trẻ nhỏ tuổi này. Khi xem, người ta có thể nhìn rõ sự chuyển biến trong ánh mắt và tâm tư của nhân vật Lam Trạm cho 2 giai đoạn trước và sau 16 năm. 

Lam Trạm của Vương Nhất Bác có vẻ không được lòng một bộ phận fan nguyên tác, nhưng cá nhân mình thì vẫn rất thích tính cách nhân vật này do bạn ấy thể hiện. Đó là một Lam Trạm ngay thẳng, chính trực, hiện thân của chính nghĩa nhưng không hề khoa trương. Là người luôn cô đơn, nhẫn nhịn, chịu đựng mọi thứ trong lòng để rồi ôm nỗi đau suốt 16 năm trời. Có đôi lúc tưởng như lạnh lùng nhưng thực ra lại rất quan tâm, chiều chuộng, lo lắng cho người mình thích, dù cho cách biểu hiện có hơi vụng về. 16 năm trước thì còn là thiếu niên đơn thuần, có chút tsundere. Đến16 năm sau đã là một Hàm Quang Quân uy vũ, quả quyết bảo vệ người thương. Một Lam Trạm như thế, làm sao mà người xem không yêu mến, ấn tượng cho được?

Mà không hiểu sao nhiều người chê tạo hình nhân vật này thế chứ mình xem phát đã thích rồi. Đặc biệt tạo hình ở thì hiện tại khi đã là Hàm Quang Quân còn đẹp dữ dội hơn nữa. Nếu Tiêu Chiến anh tuấn theo kiểu tươi sáng, đáng yêu thì Vương Nhất Bác lại đẹp kiểu hoàn hảo, nét nào ra nét đấy, đặc biệt là các cảnh quay nghiêng luôn. Nói chung là ngoại trừ hơi gầy thì về ngoại hình lẫn diễn xuất của hai nhân vật chính mình không tìm thấy điểm nào để chê luôn.

[Update] Hôm nay tình cờ đọc được một bài chê Lam Trạm của Trần Tình Lệnh, bài viết quá lâu rồi nên mình cũng không tiện comment, chỉ viết 1 chút suy nghĩ của mình như dưới.

1. Về tuân thủ gia quy: Lam Vong Cơ của Trần Tình Lệnh có chỗ nào niên thiếu đã uống rượu vứt hết gia quy? Rõ ràng tình huống phim lúc ấy là Ngụy Anh bẫy, lừa Lam Trạm uống rượu, chứ hoàn toàn không phải vì tò mò, tự nguyện. Thay đổi duy nhất trong kịch bản phim là 16 năm sau, khi quá phẫn nộ mới uống và thực ra chính mình cũng thấy tình tiết này không hợp lý lắm.

2. Về mạt ngạch: Lam Vong Cơ của Trần Tình Lệnh có chỗ nào lấy mạt ngạch ra để chơi đùa? Hành động dùng mạt ngach để buộc tay mình lại với Ngụy Anh cũng chỉ là để bảo hộ người hắn thương, không hề có chút ý vui đùa. Sau này khi Ngụy Anh muốn mượt bịt mắt, chính là 1 chút cũng không đồng ý. Kể cả 16 năm sau khi Tiện Giấy đùa nghịch mạt ngạch, Trạm cũng kêu "Đừng náo". Túm lại từ đầu đến cuối phim không hề có chút ý tứ không tôn trọng mạt ngạch.

3. Về cười: Lam Vong Cơ của Trần Tình Lệnh cả bộ phim cười rất ít lần, và cũng là nụ cười rất thoáng qua, hoàn toàn không bị lố
- Khi nhìn thấy đèn lồng thỏ Ngụy Anh vẽ
- Khi chống lại cả thiên hạ vì Ngụy Anh ở Kim Lăng Điện
- Khi đánh đàn song tấu cùng Ngụy Anh
- Khi Ngụy Anh nói muốn mua đèn lồng thỏ
- Khi Tư Truy và Ngụy Anh nhận nhau
- Khi đứng cùng Ngụy Anh trên vách núi.

4. Tình cảm của Lam Trạm dành cho Ngụy Anh: cá nhân mình thì thấy mấy tập đầu chẳng có hint khỉ gì từ phía Trạm luôn. Đôi mắt luôn tỏ chút khí sắc lạnh lùng, giận dữ rất đạt, chỉ có mấy cảnh hay đưa mắt nhìn xuống dưới thì hơi đơ chút chút


Lam Trạm của Trần Tình Lệnh có thể không phải là Lam Trạm của Ma Đạo Tổ Sư nhưng chắc chắn không có một chút ý tứ không coi trọng gia quy, bậc tiền bối hay thể hiện quá lộ liễu tình cảm của mình thủa thiếu niên.

Việc cải biên một số tình tiết, mình thấy tương đối hợp lý khi đưa lên màn ảnh nhỏ.






Kết quả hình ảnh cho vương nhất bác lam trạm gif

Dàn diễn viên phụ thì cũng xuất sắc không kém. Kiểu như phim chọn diễn viên từ ngoại hình đến cách diễn chuẩn không cần chỉnh ấy. Giang Trừng, Sư Tỷ, Ôn Ninh, Lam Hi Thần, Hi Dao, rồi cả đám hậu bối Kim Lăng, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi ai cũng đáng yêu, đặc sắc hết ý. Túm lại về mặt diễn viên, mình chấm phim 9/10. Dĩ nhiên 1 điểm còn lại là để cố gắng thêm, dù sao cũng không thể đạt được đến mức hoàn hảo, không chút tì vết rồi.

Tiếp theo về cốt truyện. Vẫn là câu nói cũ, mình không biết phim làm có sát nguyên tác không nhưng cách triển khai tình tiết làm tương đối hợp lý, chắc tay dù có 1 chút hơi khó hiểu. ( Có lẽ mình sẽ đọc lại nguyên tác để hiểu rõ hơn.) Mỗi nhân vật có một cảnh đời khác nhau, ai cũng có nỗi khổ riêng, không ai hoàn toàn ác hay đồi bại cả. Để chuyển thể từ một tiểu thuyết đam mỹ thành một bộ phim không đề cập rõ ràng chủ đề tình cảm thế này chắc chắn phải nhờ đến sự phức tạp và rộng lớn của nguyên tác Ma đạo tổ sư. Nghĩa là cho dù không có phân cảnh yêu đương thì các tình tiết khác cũng đủ để dựng nên một bộ tiên hiệp hoành tráng rồi. Nhưng mà nói thế không có nghĩa là phim thiếu chữ "tình" đâu nhé. Ngoài mối quan hệ của hai nam chính thì mình đã khóc ròng khi xem các phân cảnh ba chị em nhà Ngụy Anh này, rồi chị em nhà Ôn Tình - Ôn Tình, cả tình cảm của bố mẹ Giang Trừng nữa. Tình huynh đệ Lam Hi Thần - Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần với Hi Dao. Rồi sau này còn có Nghĩa Thành đầy khổ đau và dằn vặt nữa..... Ngoài ra, tác phẩm còn xuất sắc làm bật lên sự khó phân định "chính- tà", sự tương phản giữa các số phận và khát khao tuổi trẻ của các nhân vật. 

Mà cái hay là các bản OST (nhạc phim) cũng được viết cực kì khéo và hợp nội dung phim nữa. Mình thích tất cả các bản nhạc trong phim luôn, nhưng thích nhất chắc là Vô ky, Bất vong, Bất do và Khúc tận trần tình. Không ngờ ngoài Tiêu Chiến, các diễn viên khác người là rapper, người là dancer, người là diễn viên bình thường mà hát hay thế không biết.

Mặc dù mang máclà tình huynh đệ nhưng thề mình chưa thấy cái phim nào nó gay như thế này =))) Mà mọi người biết gì không? Cái xuất sắc của phim là không hề có một câu thoại hay cảnh quay nào quá phận, ấy thế mà mùi mờ ám nó vẫn cứ thoang thoảng quanh phim =))) Kiểu người ta có muốn bắt bẻ đây là phim đam mỹ cũng không tìm được cái bằng chứng nào xác đáng ấy. Bảo sao mà Cục bên Trung Quốc không làm gì được. Hai nhân vật chính thì cứ gọi là tình bể bình, mà bị đáng yêu ấy chứ không hề lố lăng tí tẹo teo nào luôn. Mọi thứ được làm rất tinh tế, rất khéo, ở mức độ vừa phải nên người xem chỉ cảm thấy hai người ở bên cạnh nhau thật đáng yêu, thật đẹp chứ không hề phản cảm, sến súa, phá hỏng không khí cổ trang, tiên khí của bộ phim.





Túm lại là mình rất rất yêu bộ phim này. Cả tháng nay mình cứ bị chìm đắm trong không khí cổ trang ấy. Đến cái mức mà giờ mình đang định đi học đàn tranh và sáo luôn (định học đàn cầm giống Lam Trạm mà sợ vấy bẩn cái đàn này :)))). Xong rồi năm sau nhé, cũng sẽ cố gắng sang Tàu đi mấy cổ trấn huhu. Cá nhân mình sẽ ưu ái chấm 10/10 cho bộ phim cũng như dàn diễn viên và toàn thể đoàn làm phim cực kì đáng yêu và có tâm này. (Về chất lượng phim thì 8/10 nha) Mà phim hồi đầu bị chửi rủa không ít, chấm có hơn 4/10 điểm mà đến giờ đã lội ngược dòng với điểm số 8.2/10, nổi đình đám khắp nơi, thu phục không ít fan lẫn nonfan nguyên tác thì mọi người biết chất lượng nó cũng phải ổn thế nào rồi đấy.  

Tiếp theo nói một chút riêng về hai diễn viên chính. Mình ban đầu xem vì thích phim là chính chứ cũng không để ý diễn viên lắm. Cơ bản mình vốn không có nhiều thiện cảm với giới Cbiz nhưng mà chả hiểu sao càng xem, càng đọc lại càng thích Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chứ. Cả hai bạn đều là kiểu người mà mình rất thích. Tiêu Chiến thì trưởng thành, ôn hòa, nhã nhặn, biết suy nghĩ trước sau, là dạng người mà ai ở cạnh cũng rất thích. Lúc phỏng vấn lại nhẹ nhàng nhắc phóng viên đừng chỉ hỏi mình và Nhất Bác nữa, mà hãy hỏi cả các diễn viên khác. Thấy Nhất Bác ăn cay liền lo lắng bảo, ăn cay không tốt cho cổ họng của em đâu. Dù lớn tuổi nhưng lại luôn có phong thái hồn nhiên, dễ gần, không chút toan tính, gượng gạo, giữ hình tượng quá đà. Một người như thế ai mà không thích cho được.

Vương Nhất Bác thì có chút khác biệt. Bề ngoài lạnh lùng, dễ khiến người ta cảm thấy cậu chàng không quan tâm đến bất cứ điều gì, cái gì cũng hời hợt, lạnh nhạt. Ấy thế mà thực ra cậu bé 22 tuổi này lại vô cùng chín chắn. Tỏ ra bình thản, không quan tâm không có nghĩa là lúc nào cũng cảm thấy ổn, không quan tâm thế sự. Từ nhỏ đã luôn tự lập, nói ít làm nhiều, cố gắng liều mạng mà tiến lên phía trước. Muốn nhảy liền học nhảy, muốn đua xe liền luyện tập trở thành tay đua chuyên nghiệp, có tinh thần hướng nghiệp diễn liền không ngừng trau dồi bản thân, thuyết phục người xem qua mỗi tập phim. Đến giờ ca hát, diễn xuất, MC, đua xe, trượt ván cái gì Nhất Bác cũng đều làm được. Tất cả thành quả ngày hôm nay cũng chính là từ một câu "Em cứ cố gắng rồi người ta sẽ tự nhìn ra thôi." mà thành. Vương Nhất Bác chính là thích sẽ làm, mà không thích sẽ thẳng thắn từ chối, trước nay chưa từng gượng ép bản thân lẫn mọi người bất kì điều gì. Mình thực sự hi vọng, rất nhiều năm sau, dù đã thành công vang dội hay chỉ là một người bình thường, cậu bé này vẫn sẽ giữ được tấm lòng trong sáng đáng quý ấy cho bản thân. 

Hai người cách nhau tới 6 tuổi nhưng không hề có chút khoảng cách tuổi tác. Mọi người luôn bảo Vương Nhất Bác lạnh lùng lắm, ít nói lắm. Ấy thế mà cứ ở bên Tiêu Chiến là Nhất Bác lại ríu rít cười nói không ngừng. Còn luôn làm những trò con bò ấu trĩ chẳng ai hiểu nổi nữa chứ. Mình thì không ship gì đâu nhưng chỉ mong hai đứa sẽ mãi mãi thân nhau, luôn hướng về nhau với những gì tốt đẹp nhất thôi. Thế giới showbiz phức tạp, tri kỷ khó tìm, chính là fan nên thu liễm một chút để họ được thoải mái quan tâm nhau.

Vậy thôi, Cảm ơn mùa hè năm nay được biết đến một bộ phim và dàn diễn viên tuyệt vời như vậy. Thực sự là một kỉ niệm khó quên. Cảm ơn thật nhiều!

.

[Update]

Viết bổ sung một chút sau hơn 2 tháng vẫn không thoát khỏi cơn u mê Trần tình lệnh. Ừ bằng một cách kì diệu nào đó mình lại thích cả couple Bác Quân Nhất Tiêu rồi mọi người ạ =))))))

Ánh mắt là thứ tuyệt đối không thể lừa dối. Mình thích hai người họ mỗi lần chạm mắt đối phương lại không nhịn được mà cười rộ lên. Mình chẳng hiểu có gì thú vị thế, hai người họ cũng chẳng hiểu nốt, ấy thế mà hai kẻ chênh nhau 6 tuổi ấy vẫn không ngừng tìm thấy vui vẻ, an bình khi ở cạnh nhau. Càng theo dõi càng thích cái cách họ đối xử với nhau. Một Tiêu Chiến vô cùng giữ kẽ, cẩn trọng nhưng lại không kìm được sự hốt hoảng, lo lắng khi thấy Nhất Bác bị thương. Quan tâm vô cùng, cũng giống như cái cách em bé sinh năm 97 lặng lẽ đi trong bóng tối, nhường lại vệ sĩ riêng của mình cho anh trai 91 vậy. Mà buồn cười nhất là hai đứa cứ giấu giấu diếm diếm sự thân thiết. Rõ ràng đi fanmeeting hay quay show có thể đi khác chuyến để tránh dị nghị. Nhưng đằng này hai người lại cố ý chọn đi cùng chuyến bay với nhau, thế mà ở sân bay lại ra cái vẻ bọn tôi chẳng hề biết nhau :)))

Trong truyện là tình nhân, trong phim là "tri kỉ". Còn ngoài đời Bác Chiến dù có là mối quan hệ nào mình cũng sẽ đều support \m/ Hi vọng hai người họ mãi mãi thân thiết với nhau, một ngày nào đó sẽ thực hiện được lời hứa đi trượt tuyết và giấc mơ cùng ngắm cực quang.







[Update sau Final Concert]

Tối qua mình đã vô cùng giận ban tổ chức khi nghĩ ra một cái kịch bản concert chia tay độc ác như thế. Đến thời gian cho dàn diễn viên tâm sự và khóc cùng nhau, cùng fan còn chẳng có. Từng người một bước lên nói lời cáo từ chóng vánh rồi rời sân khấu. Fan còn ngơ ngác chưa kịp khóc thì đã hết. Cái kết vì thế mà không hề trọn vẹn, đẹp đẽ một chút nào.
Đến tận sáng nay mình mới có thời gian bình tĩnh ngồi nhớ lại những tháng ngày vừa qua có biết bao nhiêu cảm xúc đáng nhớ.
Mình vốn không đi theo Trần tình lệnh từ những ngày đầu, cũng chưa từng nghĩ sẽ đọc thử Ma đạo tổ sư. Nhưng vì phim, mình đã lội ngược dòng thời gian để tìm hiểu đoàn làm phim có biết bao khó khăn, khổ cực, cũng đã bỏ biết bao tâm huyết để làm nên kì tích Trần tình lệnh. Từ một bộ phim bị trăm nghìn kẻ chửi rủa, bài xích đến khi thành một hiện tượng điện ảnh khó quên trong lòng người, thực lòng luôn cảm thán A Lệnh đã vất vả rồi!
Mình luôn cảm thấy giữa người xem và Trần tình lệnh nó không chỉ đơn thuần là tình cảm của fan hâm mộ với tác phẩm yêu thích nữa mà giờ giống như là tình thân, giống như là một gia đình vậy.
"Sống không thẹn với lòng là được."
"Tấm lòng son sao phải nói thành lời?"
"Đúng sai ở mình, khen chê do người, không bàn được mất."
"Chi bằng hãy bình thản, tiêu sái vượt qua mọi sóng gió. Cùng ngân vang một khúc hát du dương cuối chân trời."

Mình xem rất rất nhiều phim nhưng chưa từng có tác phẩm nào chạm đến tận đáy lòng mình với sự trùng hợp tuyệt đối về nhân sinh quan và quan điểm sống như thế này. Mà điều tuyệt vời là không chỉ nội dung phim truyền tải được mà ngay cả nhạc phim và toàn bộ đoàn làm phim cũng thầm nhuần tư tưởng này.
Mình nhớ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã chịu bao nhiêu ủy khuất nhưng chỉ lẳng lặng cổ vũ nhau, chăm chỉ, dốc lòng để tạo nên một Ngụy Anh - Lam Trạm sinh động đến vậy. Mình nhớ Vương Nhất Bác từng bị ngất, bị hàng chục vết muỗi đốt, cũng từng đi đi về về liên miên, suốt thời gian quay đến tận sinh nhật vẫn bị anti chửi rủa nhưng em không hề kêu than một lời. Tiêu Chiến chịu khổ, lăn xả trên từng cảnh quay, vất vả vô cùng nhưng hậu trường vẫn luôn toát lên sự vui tươi, lạc quan hiếm thấy.
Mình nhớ ba cậu nhóc trong hội Paylak, nhớ team Nghĩa Thành, nhớ ba chị em sư tỷ - A Tiện - Giang Trừng. Nhớ cả A Dao, Lam Đại, anh em nhà họ Nhiếp và chị em Ôn Tình - Ôn Ninh. Cảm ơn Trần Tình Lệnh đã đem họ lại gần nhau, trở thành một gia đình thực sự ngoài đời thực.
Cảm ơn đội ngũ đạo diễn, biên kịch, hóa trang, hình ảnh.. vô cùng xuất sắc và có tâm để dựng nên một Trần Tình Lệnh đáng nhớ đến thế trong lòng người hâm mộ.
Mình cũng đặc biệt biết ơn Lâm Hải lão sư, người đã thổi hồn vào bộ phim với hàng loạt bản nhạc xuất chúng. Cũng là người chưa từng giấu diếm, thẳng thắn bày tỏ đã dùng "Tình yêu" làm niềm cảm hứng để viết nhạc. Cũng trực tiếp post MV nhạc có lồng bức thư của Lam Vong Cơ dành cho Ngụy Vô Tiện, ngầm khẳng định tình cảm của hai nhân vật chính.
"Ngươi vô cùng tốt. Ta đặc biệt thích ngươi."
Mình thích tình cảm của đoàn làm phim dành cho nhau. Cũng đặc biệt thích tình cảm của Bác Quân Nhất Tiêu. Là bạn bè, là tình huynh đệ, là tri kỉ, là gia đình và cũng là ngoại lệ duy nhất của nhau.
Vong Tiện có thể đã dừng lại rồi nhưng xin ước nguyện cho Vương Tiêu cả đời này bình an, mãi tìm thấy ấm áp và chân tình dành cho nhau.
"Không hẹn gặp lại chính là vì chưa từng rời xa."
"Cảm ơn. Tương lại nhất định sẽ cùng nhau càng ngày càng tốt hơn."

Bài đăng phổ biến