[Review] Chuỗi án mạng A.B.C - Agatha Christie
Ai theo dõi blog mình thì chắc đều biết 2 tác giả trinh thám mình đọc nhiều và thấy hợp nhất là Agatha Christie và Higashino Keigo. Nếu các tác phẩm của Higashino chiều chuộng mình với văn phong mềm mại, uyển chuyển cùng các vấn đề xã hội, tâm lí con người được truyền tải một cách ấn tượng, xuất sắc thì truyện của Agatha lại làm mình hài lòng với lối tư duy trinh thám tài tình, chân phương, không vòng vo. Chuỗi án mạng A.B.C là 1 trong 2 quyển sách mình mua vội ở Đinh Lễ khi chuẩn bị về quê nghỉ lễ. Cá nhân mình cũng đánh giá đây là 1 trong các tác phẩm hay nhất của Agatha Christie.
Trước khi đi vào review nội dung thì mình xin liệt kê luôn 5 tác phẩm hay nhất của Agatha Christie đối với mình, thứ tự từ trên xuống dưới. Ai có hứng thú thì có thể tham khảo tìm đọc nhé:
1. Mười người da đen nhỏ
2. Vụ ám sát Roger Ackroyd
3. Chuỗi án mạng A.B.C
4. Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông
5. Án mạng trên sông Nile.
Chuỗi án mạng A.B.C kể về một vụ ám sát liên hoàn. Khác với các tác phẩm khác, kẻ sát nhân của tác phẩm này không những chủ động mà còn vô cùng táo tợn khi gửi thư thách thức nhà thám tử lẫy lừng Poirot trước mỗi lần ra tay. Liệu Poirot phải làm thế nào để tìm ra hắn khi dường như các nạn nhân đều chỉ được lựa chọn ngẫu nhiên? Liệu những chứng cứ để lại có phản ánh đúng sự thật hay còn điều gì uẩn khúc đằng sau?
Nói thật là khi đọc các tác phẩm của Agatha, mình hầu như không thể đưa ra được bất kì phỏng đoán nào. Agatha thường sẽ khéo léo nhả ra một chút suy luận, một chút manh mối, rồi cứ lấp lửng ở đấy đến mãi đoạn kết người đọc mới có được câu trả lời hoàn chỉnh nhất. Nên nếu ai đọc không quen sẽ dễ cảm thấy Poirot lan man, ỡm ờ và những nhận định của ông suốt hành trình có chút...vô dụng. Chí ít với mình thời mới đọc là như vậy :))) Tác phẩm này cũng không phải là ngoại lệ, thậm chí phong cách ấy còn rõ ràng hơn hẳn vì có tận 3 vụ án riêng rẽ. Mình thực sự không thể phỏng đoán được thủ phạm là ai luôn ý, chứ đừng nói là phương pháp gây án. Nói chung là cái kết khá bất ngờ, đảm bảo không làm mọi người thất vọng.
Hệ thống nhân vật trong này mình thấy khá là đơn giản. Nếu so với các truyện khác thì dễ thở hơn nhiều đó. Mình đọc không có cảm giác bị loạn, phải lật đi lật lại để xem nhân vật được nói đến là nhân vật nào. Văn phong cổ điển nên cứng nhắc, khô khan nhưng những đoạn thoại của Poirot thì khá là hài hước, thú vị. Nói chung đây là tác phẩm khiến mình trở nên cực kì có cảm tình với nhân vật Poirot :)
Cái mà mình đánh giá Chuỗi án mạng A.B.C hơn hẳn các tác phẩm của Agatha là khâu phân tích tâm lý tội phạm cực kì xuất sắc. Nói thế không phải là các truyện khác thiếu sót mà chỉ là ở tác phẩm này, Agatha thực sự dày công và tài tình hơn hẳn mà thôi. Mình vốn khá có hứng thú với chủ đề phân tích tâm lý hành vi con người nên càng đọc càng thấy ưng. Vì thủ phạm không bó buộc trong một vụ án cố định nên không thể dùng các phương pháp phá án đơn thuần để khoanh vùng được hắn. Chờ đợi 3 vụ án xảy ra để phác họa tâm lí tội phạm nghe thì có vẻ viển vông, tàn nhẫn nhưng lại là cần thiết trong tình huống này. Đúng như Poirot nói vậy, con người dù có cẩn thận đến đâu thì tất sẽ thể hiện bản tính của mình qua quá trình giao tiếp, qua ngôn từ và hành vi. Một kẻ tâm địa không tốt thì tất sẽ để lại sơ hở, như một con cáo giấu đầu hở đuôi vậy. (Đây lại là một điểm được đề cập đến cực kì hơp gu mình.)
Một điều khác cũng khiến mình thấy cực kì đồng tình với Poirot là suy nghĩ có vội cũng chẳng giải quyết được chuyện gì của ông :)) Ngoài đời mình cũng khá là có xu hướng như vậy. Ví dụ như nếu người nhà có nằm viện, mình sẽ không prefer lắm việc cả nhà kéo nhau ra nằm vạ vật cả đêm mà không có ích gì. Ra đấy cũng có làm gì đâu, lại ngồi chờ thôi, tốn công, tốn sức. Chả thà ngủ một giấc rồi thay phiên nhau và chăm chẳng hơn à. Không biết có phải thế không nên toàn bị chửi là đồ lạnh lùng, vô tâm :))))
Đấy, nói chung viết vài dòng ngắn gọn thế thôi. Cũng khó tính là một bài review được. Highly recommend mọi người tìm đọc nhé.
Tổng kết: 8.5/10