[Review] Hiệu Ảnh Nishiura Ở Enoshima - Mikami En

Hiệu ảnh Nishiura ở Enoshima là quyển sách mình đọc mới nhất gần đây. Tiện thể còn nguyên cảm xúc nên viết một vài dòng cho tác phẩm.

Truyện xoay quanh một hiệu ảnh hơn trăm năm tuổi trên đảo Enoshima mà chủ nhân của nó là một bà lão vừa qua đời vì bệnh. Việc ra đi đột ngột này khiến người cháu gái của bà lão buộc lòng phải quay trở lại để sắp xếp đồ đạc, di vật trước khi hiệu ảnh được sang nhượng. Và trong khi sắp xếp lại những tấm ảnh của khách chưa được gửi đi ấy, cô đã tình cờ khám phá ra những bí ẩn kì lạ cũng như hiểu được nhiều điều hơn về người bà của mình.

Truyện tương đối ngắn, chia làm 4 câu chuyện nhỏ có liên kết với nhau. Chỉ trong vòng 3 tiếng là có thể đọc hết rồi nên rất thích hợp để đọc thư giãn trước khi đi ngủ. Tuy có lồng một chút xíu yếu tố trinh thám suy luận nhưng cách giải quyết sự việc không bị phức tạp, dài dòng. Lối dẫn chuyện tự nhiên, văn phong đời thường nhẹ nhàng, tạo cảm giác dễ chịu cho người đọc. Mình thì luôn cảm thấy hợp với (đa số) văn phong Nhật Bản và truyện này cũng không phải là ngoại lệ.  Nhưng có thể với một số người thì truyện lại hơn đơn điệu và đơn giản quá. Nên tùy gu mỗi người thì sẽ có cảm quan khác nhau nha. Cá nhân mình thì thấy bộ này hay hơn bộ Tiệm sách cũ Biblia của cùng tác giả.

Nội dung truyện thì xoay quanh lòng đam mê nhiếp ảnh tưởng như đã vụt tắt từ lâu của cô gái 30 tuổi Mayu. Dù còn rất yêu nhiếp ánh nhưng vì một sự cố bắt nguồn từ sai lầm của bản thân mà cô đã tự lựa chọn việc từ bỏ đam mê này của mình. Tuy lý do và tình huống không giống, nhưng khi đọc truyện, mình có thấy một chút bóng dáng của mình ở nhân vật này. Có biết bao nhiêu đam mê thời thơ ấu, thời niên thiếu mà mình đã buông tay đánh mất trên con đường trưởng thành rồi nhỉ? Như là nhiếp ảnh này, đánh đàn này, học vẽ, học chữ, vân vân và mây mây. Sự yêu thích thì vẫn còn đó nhưng dường như đã bị bỏ quên rất lâu ở một góc trong trái tim. Thành ra khi đọc xong mình tự dưng muốn bắt đầu lại với những sở thích từng có thời bé ấy. Có thể coi là một tác động rất tích cực do tác phẩm mang lại đối với mình.

Cái hay thứ hai của truyện mà mình thích là cách nó đề cập đến tình cảm gia đình. Mayu đã từ rất lâu không quay về thăm bà. Cô chẳng hề biết bao năm nay bà mình sống như thế nào, đã làm được bao nhiêu chuyện tốt đẹp gì cho người khác, cũng như những thương nhớ mà bà dành cho cô. Mãi cho đến khi bà mất, cô mới dần dần khám phá ra mọi thứ thông qua những bức ảnh mà bà để lại. Có khi nào cô cảm thấy buồn và hối hận vì đã quá thờ ơ và không dành nhiều thời gian cho bà không nhỉ? Mình thấy khá đồng cảm với khía cạnh này của tác phẩm vì mình cũng đang sống rất xa gia đình. Chỉ cần đôi khi sống chậm lại một chút, nhìn lại những mối quan hệ xung quanh, đặc biệt là với gia đình mình thì mình lại càng cảm thấy bản thân thật vô tâm và bất lực. Càng lớn mình lại càng sợ thời gian trôi nhanh. Vì rồi mình biết đến một điểm nào đó nhất định sự chia ly sẽ tới và rồi mình sẽ luôn luôn phải đối mặt với sự hối tiếc vì không thể dành được nhiều thời gian cho gia đình của mình.

Cái hay thứ 3 của truyện đó là tình người giữa những con người xa lạ. Những người mà bà của Mayu cưu mang đều là những người từng rơi xuống vực thẳm, đang cố gồng gắng để sống qua ngày. Dù không quen biết sâu đậm nhưng bà vẫn mang họ về, giúp họ có công ăn việc làm và một chỗ nương tựa chính lúc họ cần nhất. Đôi khi cái tương tác giữa những người xa lạ hữu duyên nó lại thần kì và có tác động lớn lao vô cùng. Vậy nên lúc nào mình cũng dặn bản thân phải cố làm việc tốt cho người khác. Dù nhỏ thôi nhưng có thể nó sẽ cứu cả một ngày tồi tệ của một người xa lạ đó.

Truyện còn đề cập đến tình bạn và một câu chuyện gia đình khác nữa. Nhưng thực sự là mình không có ấn tượng nhiều lắm nên không viết ra đây. Hi vọng có ai đọc được bài này rồi đi tìm truyện để đọc sẽ có những giây phút bình yên, ấm áp trong tim như mình :)

Tổng kết: 8/10

Bài đăng phổ biến