[Review] Series trinh thám Lôi Mễ
Dạo này mình đang hứng đọc truyện kinh dị/trinh thám các kiểu. Các tác phẩm gần đây nhất mình đọc và có ấn tượng lớn chính là chuỗi trinh thám của Lôi Mễ.
Sách dạo này càng ngày càng đắt nên mình phải đắn đo lắm trước khi mua. Cách đơn giản nhất để lựa được sách đáng đồng tiền là...đọc trước rồi thấy hay mới sưu tầm sau :))) Thật may vì bạn mình đủ cả 5 quyển này.
Các tác phẩm của Lôi Mễ:
- Độc giả thứ 7
- Đề thi đẫm máu
- Giáo hóa trường
- Sông ngầm
- Ánh sáng thành phố
1. Độc giả thứ 7: 3.5/5
Đây là quyển đầu tiên mình đọc của Lôi Mễ. Tác phẩm đầu tay nên LM viết còn hơi non tay. Các sự kiện được viết khá là ghê rợn và thú vị. Mỗi tội đọc được vài chục trang đã đoán được thủ phạm là ai nên cũng hơi giảm phần kịch tính. Thường đọc truyện trinh thám chúng ta sẽ quan tâm đến ai là hung thủ hơn, nhưng trong truyện của LM, câu hỏi lại là tiếp theo mọi chuyện sẽ thế nào? Vì sao hắn lại làm thế và làm cách nào hắn có thể gây tội được. Đó cũng là một hướng viết hay, khác với các tác phẩm thông thường. Bản dịch của NXB cũng rất mượt mà, trau chuốt đúng gu mình. Mình là đứa dù tác phẩm nội dung có hay mà văn phong không tốt thì cũng sẽ không có hứng thú đọc. Nhưng may mà truyện LM đủ cả 2 yếu tố trên.
Tuy nhiên điểm lớn nhất mình không ưng ở truyện này là việc NXB xếp tất cả phần ngoại truyện xuống dưới. Làm thế này thì đọc xong là biết ngay hung thủ mây tập sau là thế nào rồi.
2. Đề thi đẫm máu 5/5
Đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của Lôi Mễ, và dĩ nhiên chất lượng cũng tương xứng với danh tiếng của nó. Các vụ sát hại được nghiên cứu rất kĩ và bắt chước các vụ án có thật trên thế giới - chính điều này đã làm độ tàn nhẫn, chân thực và lí thú của các vụ án được nâng cao lên so với ĐGT7. Riêng mình thấy trong này, LM miêu tả tâm lí Phương Mộc cũng ổn và hợp lí hơn so với truyện trước nữa. Mỗi tội mình không thích chi tiết bạn Phương Mộc cứ gió chiều nào xoay chiều đấy với tình cảm của mình. Cũng hiểu là do không yêu nhân vật nữ trong Đề thi nên mới thế, nhưng mà kệ, không thích vẫn là không thích :)) Ngoài ra mình thấy việc để sát thủ tự lộ mặt giống ĐGT7 khi chuẩn bị kết thúc mọi chuyện cũng không hợp lí nữa. Một kẻ cẩn thận như thế, hoàn toàn không đơn thuần chỉ là cuồng tính sát như Ngô Hàm lại tự bước ra ánh sáng phá hết kế hoạch bấy lâu. Cái kết như thế khiến mình không được phục lắm.
Ngoài những chi tiết trên thì mình vẫn nghĩ đây là tác phẩm xuất sắc nhất của Lôi Mễ và ưu ái cho nó 5/5
3. Giáo hóa trường 3.5/5
Tác phẩm truyền tải nhiều kiến thức khoa học nhất. Các vụ án vẫn rất li kì nhưng không hiểu sao mình không thích truyện này lắm. Có lẽ vì mình không thấy được sự xuất sắc của hung thủ, và việc giải quyết vụ án cũng không làm mình thỏa mãn. Nói chung đọc xong không đọng lại được nhiều lắm. Một phần nữa là vì các kiến thức về điều khiển hành vi con người mình không thể tưởng tượng ra được =))) Mình chưa hiểu làm các thí nghiệm như thế và chứng minh hành vi con người có thể giáo hóa được rốt cục để làm cái gì cho đời.....
4. Sông ngầm 4.5/5
Là vụ án có quy mô lớn nhất trong 4 tác phẩm trên. Đây cũng là truyện gợi nhiều cảm xúc cho mình nhất. Đọc xong mình có rất nhiều suy nghĩ về nghề cảnh sát. Làm nhớ lại Attack on titans cũng có đoạn bảo, người chỉ huy là người tàn nhẫn nhất. Vì tàn nhẫn mới có thể đưa ra lựa chọn điều khiển mạng sống của hàng ngàn người để tìm ra con đường chiến thắng. Cảnh sát cũng tương tự thế. Họ đưa ra những quyết định mà người thường nhiều khi không thể chấp nhận nổi. Ngoài ra vụ buôn bán nội tạng trẻ em xuyên biên giới cũng làm mình ghê sợ. Cái đề tài này làm mình nhớ tới phim Ahjussi cực kì xuất sắc của Wonbin. Nói chung đây là tác phẩm mình ưng ý nhất về tính liên kết và logic của nó.
Tuy nhiên vẫn có điểm trừ. Đó là Phương Mộc quá sức cảm tính. Ở SN, Phương Mộc làm cảnh sát được 1 thời gian rồi mà vẫn quá cảm tính. Nếu cái đoạn trong động, PM cứu mấy đứa trẻ ra trước rồi quay lại giải thoát cho cô gái kia sau thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi ấy. Nhưng mà dù sao thì cũng nhờ sự việc xảy ra trong động thì PM mới nghĩ kế bẫy hung thủ ở đoạn cuối. Đây cũng lại là 1 tác phẩm mà hung thủ tự động lộ diện trước. Đọc thấy hơi thất vọng đoạn này vì chả hiểu nó làm thế để làm gì....
Nhưng dù sao đây vẫn là một tác phẩm hay và để lại ấn tượng cực kì sâu sắc. Chính vì thế mình để nó điểm 4.5/5 để bày tỏ tình cảm đến LM :'(
5. Ánh sáng thành phố 2.5/5
Quyển dày nhất và đọc bực mình nhất trong series. Có nhiều người khen vì mức độ tội ác trong truyện được nâng lên một tầm cao mới, rộng và phổ biến hơn nhưng với mình thì đây là quyển tệ nhất và thiếu chân thực nhất trong 5 quyển. Việc có 1 thằng điên công khai giết người rồi quay lên Internet mà đa số mọi người lại thấy hả hê, không chút sợ hãi nào dường như bị làm quá lên. Mình biết xã hội này rất lắm thằng đầu trâu mặt ngựa, anh hùng bàn phím, điên khùng nhưng việc liên quan đến máu me, giết chóc như thế lại nhận được quá nhiều sự đồng tình từ mọi người, mà hơn nữa họ lại chẳng mảy may khiếp đảm hay ghê sợ thì đúng là vô lí quá rồi. Hay do dân Tàu nó khác xã hội văn minh bọn mình :))) Thêm nữa cái chi tiêt Phương Mộc và Mễ Nam đi điều tra tội phạm bằng 1 cái ảnh mà tình cờ lại được vợ của người bạn thân của tội phạm cách đây cả chục năm trời nhận ra chỉ vì "nhìn mặt quen quen với cái ảnh chụp từ hồi con nít."!!!!! Chi tiết này vô lí hết sức. Bình thường xem ảnh của người yêu/chồng/bạn bè cũng chỉ nhìn đến người thân trong đấy chứ ai hơi đâu để ý người xung quanh kĩ càng mà đây trong truyện lại còn nhớ được mới điêu. Chưa kể ảnh từ hồi con nít, cả chục năm trời mà có thể cả đời cũng chưa bao giờ gặp thế mà lại mường tượng rồi thấy quen quen. Chắc Phương Mộc phải may mắn lắm khi đi điều tra mà toàn gặp được trường hợp không ngờ 1 cách kì lạ thế này.
Ngoài ra thì cái chuyện tình yêu rắc rối trong này cũng làm mình điên không ít. Đơn cử là cái con bé Liêu Á Phàm. Mình biết một người có thể thay đổi nhiều lắm sau khi bị tổn thương, nhưng đến mức tác oai tác quái mà Phương Mộc vẫn nhún nhường thì đúng là không thể ưa nổi. Mà PM cũng bị làm sao ấy, sự kiên nhẫn của con người với 1 người mình không thương yêu cũng chỉ có giới hạn thôi. Vậy mà hết lần này đến lần khác, chàng ta không rõ ràng mọi chuyện, làm khổ cả 2 người phụ nữ. Mình không biết PM giỏi tâm lí tội phạm đến đâu mà lại ngờ nghệch trong bắt tâm lí của người xung quanh đến vậy. Đọc bực cả mình.
TK:
Đây có lẽ là 1 trong những tác phẩm hiếm hoi mình thích mà lại ghét nhân vật chính đến vậy. Không quyết đoán/ cảm tính/ lại còn suy nghĩ không kĩ càng ở những giây phút quan trọng. Nhưng dù sao cũng chỉ là cảm giác của riêng mình chứ bạn mình thì lại thích.
Tóm lại mình sẽ chấm 3.5 - 4/5 cho series này.
Ngoài ra thì cái chuyện tình yêu rắc rối trong này cũng làm mình điên không ít. Đơn cử là cái con bé Liêu Á Phàm. Mình biết một người có thể thay đổi nhiều lắm sau khi bị tổn thương, nhưng đến mức tác oai tác quái mà Phương Mộc vẫn nhún nhường thì đúng là không thể ưa nổi. Mà PM cũng bị làm sao ấy, sự kiên nhẫn của con người với 1 người mình không thương yêu cũng chỉ có giới hạn thôi. Vậy mà hết lần này đến lần khác, chàng ta không rõ ràng mọi chuyện, làm khổ cả 2 người phụ nữ. Mình không biết PM giỏi tâm lí tội phạm đến đâu mà lại ngờ nghệch trong bắt tâm lí của người xung quanh đến vậy. Đọc bực cả mình.
TK:
Đây có lẽ là 1 trong những tác phẩm hiếm hoi mình thích mà lại ghét nhân vật chính đến vậy. Không quyết đoán/ cảm tính/ lại còn suy nghĩ không kĩ càng ở những giây phút quan trọng. Nhưng dù sao cũng chỉ là cảm giác của riêng mình chứ bạn mình thì lại thích.
Tóm lại mình sẽ chấm 3.5 - 4/5 cho series này.