[Review] Một số đam mỹ yêu thích [Part1]

Mình đọc đam mỹ vốn không phải vì thích nhìn zai với zai yêu nhau như đa số người khác, mà là vì mình cảm thấy thoải mái khi đọc nó hơn là đọc ngôn tình. Đơn giản vì LGBT là thế giới chẳng can hệ gì đến mình cả, nên dù có miêu tả nhân vật hoàn hảo đến đâu thì mình cũng không thể hiểu được, mà cũng chẳng có cảm giác sáo rỗng. Hơn nữa tình cảm giữa 2 người con trai không liên quan đến mình, nên sẽ không lo đọc xong sẽ ngồi mơ tưởng hi vọng có tình yêu đẹp như vậy, người yêu đẹp như vậy bla bla bla =)))))


Dưới đây là những đam mỹ mình thích nhất. Điểm chung của các tác phẩm này thường là văn phong edit uyển chuyển, tự nhiên, đọc rất thuần và mượt. Mình rất khắt khe trong việc sử dụng câu từ, nên dù truyện có nội dung/nhân vật hay đến mấy mà dịch không tốt mình cũng sẽ không đọc.


1. Dương thư mị ảnh

Đây là hệ liệt gần đây mình mới đọc. Truyện gồm 3 quyển, trong đó quyển 1 viết còn non tay nên mình không thích bằng 2 quyển cuối. Nhưng mà phải đọc từ quyển 1 thì mới hiểu hết được tính cách nhân vật cũng như sự phát triển tình cảm của 2 bên.

Hai nhân vật chính được xây dựng rất tốt, mà quan trọng là hợp với nhau đến nỗi không thể hợp hơn. Nhiều khi sẽ khiến cho bạn nghĩ rằng nếu không có Sở Phi Dương thì cũng chẳng có ai khiến Quân Thư Ảnh rung động, mà không có Quân Thư Ảnh thì cuộc đời Sở Phi Dương cũng không có nhiều điều hạnh phúc đến vậy. Đúng chất thiên hạ vô song luôn.

Mình thích tình yêu của Sở Phi Dương dành cho Quân Thư Ảnh. Là con người của chính nghĩa nên Phi Dương không thể vứt bỏ thiên hạ để dung túng cho Thư Ảnh, nhưng lại chấp nhận từ bỏ 1 đời đại hiệp minh chủ để bảo vệ người ấy khỏi tà ác, để người ấy không phải đau lòng mà hạ kiếm vô tình nữa. Phi Dương cưng chiều Thư Ảnh, nhưng không quy lụy. Sẵn sàng đem hết bí kíp võ công ra dạy dỗ nhưng vẫn giữ bản thân mạnh mẽ hơn, tự tin có thể khiến Thư Ảnh không dấn vào con đường tà đao nữa. Hắn còn lưu manh đến độ không ngại ngùng mà công khai quan hệ 2 người nhưng lại đau lòng khi thấy người yêu vì mình mà thất thố trước mặt người khác. Quân Thư Ảnh đau là Sở Phi Dương đau. Đời Quân Thư Ảnh có bao nhiêu đau khổ, hận thù, Sở Phi Dương sẽ giành cả quãng thời gian còn lại của mình để bù đắp, để thương yêu, để trân trọng. 

Mình thích tình yêu của Quân Thư Ảnh dành cho Sở Phi Dương. Là người trong nóng, ngoài lạnh. Có thể em hơi tsundere một chút, có thể cả 3 quyền chẳng xuất hiện một lời "ta yêu ngươi" từ con người này nhưng người đọc vẫn cảm nhận rất rõ ràng tình cảm của Thư Ảnh. Cao ngạo cả đời nhưng lại chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm đàn ông, từ bỏ ham muốn đứng đầu giang hồ, từ bỏ cả con đường tà ác đầy đau khổ chỉ vì một mình Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh từng nói, chỉ cần là Sở Phi Dương mà hắn yêu thì có thể dung túng người đó muốn làm gì cũng được (Quyển 2). Tình yêu của nhân vật này, xoay đi xoay lại vẫn cảm thấy vô cùng trong sáng và thuần khiết như chính bản thân con người đó vậy.

Một điểm cộng đặc biệt cho tác phẩm này chính là các cảnh H. Tác giả viết rất khéo những cảnh này. Không có chút tục tĩu, bóp méo hình tượng nhân vật, cũng không có những cảnh gây sốc, hành động quá phận. Khi đọc sẽ chỉ cảm thấy 2 người thực sự yêu, thèm khát nhưng vẫn tôn trọng nhau hết mực.

Bản edit cả 3 quyển đều rất mượt, đọc rất thích vì không bị điên đầu với những "a","nga" các kiểu.

2. Khánh trúc nan thư

Một tác phẩm tuyệt vời trong hệ liệt Lãng đáng giang hồ của Tự Từ. Mình không đọc hết các truyện trong hệ liệt và cũng không có ý định đọc. Mình biết Khánh trúc nan thư là bộ cuối nên sợ đọc các tác phẩm trước thì sẽ sinh hận tác giả vì hành hạ Khánh Thất của mình mãi đến cuối cùng mới được hạnh phúc mất. Mà chắc sẽ đâm ghét luôn cả Vân Khuynh và Tiểu Xuân vì gián tiếp gây ra đau khổ cho 2 người kia nữa.

Tiểu Thất cũng là một trong những tiểu thụ mình thích nhất cùng Thư Ảnh. Hi sinh mọi thứ cho người mình yêu nhưng không nhu nhược. Nếu người kia không nhận định em thì em cũng cắn răng dứt áo quay đi, dù bao nhiêu chuyện tốt mình làm bị gạt bỏ em cũng sẽ không bao giờ nảy sinh căm ghét hay hận thù. Đọc Khánh trúc mà thương con gà này vô cùng. Đây cũng là lần đầu tiên mình biết rằng có 1 số người sống trên đời, tuy có thể không xuất sắc nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh đều cảm giác được phải yêu thương, phải trân trọng, phải nể phục con người này vô cùng. Tiểu Thất của mình là một người như thế. Kiếm khắp thiên hạ cũng không tìm được ai có tấm lòng yêu thương, bao dung và nhân hậu như thế. Em làm tất thảy vì người em yêu, sẵn sàng trao cả cuộc đời mình cho người đó, dù nghịch cảnh của Lan Khánh tổn thương nhưng em vẫn chấp nhận quay lại miễn là người đó vẫn nhớ về em. Tiểu Thất có một niềm tin ngây ngô rằng dù người kia quên cũng không sao, chỉ cần em ở cạnh người ấy nhất định sẽ nhớ ra mọi chuyện, nhớ được quãng thời gian hạnh phúc đã cùng nhau đi qua.

Mình vốn rất ghét kiểu người ngốc nghếch vì một thằng người yêu mất nết mà phí hoài tình cảm, nhưng với Tiểu Thất thì không. Em dịu dàng như thế, tình yêu em trao dù không được nhận lại em cũng sẽ vẫn không oán tránh nửa lời, cũng sẽ không nhu nhược khóc lóc đuổi theo người ấy. Em kiên cường theo cách của riêng em, bao dung theo cách của riêng em và chính những điều ấy làm cho bất cứ ai từng đọc Khánh trúc cũng phải sinh thương yêu dào dạt dành cho con người này. Những người đáng quý như thế nhất định phải có được hạnh phúc - đó là suy nghĩ của mình khi đọc truyện. Và thật may Lan Khánh của Tiểu Thất cũng không phải cái loại công đáng ghét hay dày vò người yêu như trong truyền thuyết :))))

Lan Khánh cuộc đời thật đau khổ. Mình chỉ đọc vài nét qua sự hồi tưởng của Tiểu Thất thôi mà đã đau gần chết rồi. Người này cả cuộc đời không có lấy 1 chút hạnh phúc, khoái hoạt. Bị người ta làm nhục, bị người đời xua đuổi, bị người mình thích căm ghét, bị người em trai mình cưng nhất cướp mất người mà mình thích. Nói trắng ra cuộc đời hắn là một chuỗi thất bại. Mình cảm thấy may mắn vì không đọc các bộ trước, nếu không chắc thổ huyết mà chết vì thương Lan Khánh mất. (Đây là nguyên nhân không thể đọc Dược sư và ghét lây sang Vân Khuynh x Tiểu Xuân) Thật may vì Tự Từ đã để cho Lan Khánh tẩu hỏa nhập ma mà quên đi mọi chuyện, bắt đầu lại cuộc sống mới ở một khu huyện nhỏ. Thật may vì cuộc đời mới này hẵn đã có được người nguyện bên hắn trọn đời, yêu thương hắn một cách trọn vẹn như thế.

Phong ba cuộc đời xoay chuyển, sóng gió cuối cùng cũng kết thúc. Thi Tiểu Hắc thích Tiểu Thất, mà Lan Khánh lúc nhớ ra mọi chuyện cũng đã chấp nhận con người ấy. Dù cho nhớ nhớ quên quên, nhưng mình tin trong trái tim hắn mãi mãi chỉ có 1 mình cái tên Tiểu Thất. Hắn thích người kia thực tình, trẻ con mà luôn miệng tuyên bố "Là người của ta", bá đạo mà tuyên bố "Tim ngươi đập nhanh như vậy thình thịch thình thịch chẳng phải nó nói ngươi cũng thích ta hay sao". Một Lan Khánh ngây ngây ngô ngô, ngỗ ngược mà lại đáng yêu, thâm tình như thế mới xứng đáng với tình yêu của con gà ngốc nghếch kia. Cũng như Dương Thư mị ảnh, nếu không phải Tiểu Thất thì sẽ chẳng có ai hợp với Lan Khánh, và ngược lại cũng vậy.

Cái phiên ngoại cuối cùng hai người cưới nhau và rồi cùng đón một đứa trẻ về nuôi làm mình xúc động chết đi được. Cuộc đời Lan Khánh nhờ có Tiểu Thất mới được trọn vẹn như thế, mới không còn tịch mịch cô đơn, không còn đau thương lẫn hận thù, Cũng nhờ vậy mà hắn có thể thi triển yêu thương cả đời để dành cho một mình con người dịu dàng và bao dung ấy. Cái kết hạnh phúc ấy mới hoàn mĩ và đẹp đẽ biêt bao.

Bản edit khá mượt mà, tuy vẫn còn ảnh hưởng QT nhưng đọc cũng không quá khó chịu. Đến quyển 2 mới bắt đầu tình cảm Khánh Thất nên có lẽ đọc quyển 1 sẽ hơi nản :)) nhưng mà phải đọc cả 3 mới rõ tiến trình và tính cách nhân vật :)) Cảnh H trong truyện không nhiều nhưng viết rất tốt. Thực ra mình thích những cảnh tình cảm trong sáng kiểu hôn nhau trước hiên nhà, hay tim đập mạnh, đỏ mặt các kiểu hơn :)))

3. Làm vợ của quỷ

Một tác phẩm xuất sắc của đam mỹ hiện đại kinh di. Mình mới đọc quyển 2 thôi và mọi thứ của truyện này từ nội dung, văn phong, cách xây dựng nhân vật và triển khai tình tiết đều không chê vào đâu được. Bản edit cực kì mượt mà và xuất sắc. Lần đầu mình đọc truyện kinh dị mà cười sằng sặc lên như vậy :)))

Truyện kinh dị thì dĩ nhiên là phải sợ. Đọc rùng mình phết. Vì đây là quyển trung nên không thể hiểu hết mọi hận thù dây dưa qua mấy đời nhưng đọc vẫn thích lắm. Nhân vật chính của truyện là 1 thằng đàn ông cục mịch, đúng kiểu nam tử hán, không sợ trời, không sợ đất, dương át âm, ma quỷ cũng phải sợ, ăn nói thì thô lỗ, tính tình lại thẳng đuột nghĩ gì làm nấy, không chút kiêng dè giả tạo. Tính cách này cũng là do đời chàng ta long đong lận đận, đời khổ, bị người ta rắp tâm hãm hại đổi mệnh nên phải chịu kiếp không nhà, không người thân. May mà vào 1 ngày đẹp trời, Trần Dương về quê tìm được một anh chồng quỷ, từ xa lạ đến thành ra quyến luyến suốt đời không buông.

Ngụy Lâm Thanh là 1 chàng quỷ đứng đắn, đầy đủ phẩm chất của 1 trang quân tử nho nhã thời phong kiến :)) Cả đời kể từ khi làm người đến khi làm quỷ chắc chàng chỉ làm chuyện không đứng đắn với  mỗi mình Trần Dương :))) Tình yêu của hai người này thì cũng kì lạ lắm, kiểu lúc nóng lúc lạnh làm người đọc chả biết đường nào mà lần. Cũng chả có câu thích/yêu nào trong truyện nhưng mỗi khi 2 người này ở bên nhau sao mà nó dịu dàng mà lại thú vị thế chứ. Ngụy Lâm Thanh cho Trần Dương 1 gia đình, mà Trần Dương cũng là người khiến cái gia đình ấy được trọn vẹn. Có cả sự xuất hiện của 1 bé quỷ rất dễ thương nữa. Mỗi lần bé xuất hiện là vừa sợ vừa buồn cười :))

Nói chung chuyện tình 2 người thì không lâm li bi đát, cũng chả nồng cháy đến khó tin. Chỉ là 1 người 1 quỷ cô đơn tình cờ tìm thấy nhau giữa cuộc đời này thôi. Họ chấp nhận ở bên nhau, cùng sống thật trọn vẹn bù lại những mất mát đã xảy ra ở nửa đời trước của mình. Đọc cảm thấy rất thích và thú vị.

Đọc tiếp Part 2

Bài đăng phổ biến