[Review] Colourful - Mori Eto

"Colourful là một quyển sách hay". Mình đã nghe quá nhiều người khen như vậy nên quyết định mua về đọc thử. Trước khi đi vào review nội dung, mình muốn nói 1 chút về rắc rối của mình. Sách IPM thiết kế thì công nhận rất đẹp, rất mơ mộng nhưng cái tên in không hiểu sao cứ làm người đọc khó tìm quá. Trước đây có quyển Kasha là một trường hợp tương tự rồi. Cầm quyển sách lên mà tìm nửa ngày mới biết đó là tên tác phẩm. Hay do mắt mình có vấn đề nhỉ :))) Chưa kể khổ sách thì hơi dở, cứ ngang ngang thấp thấp rất khó chịu. Không biết là do làm theo bên Nhật hay sao nhưng mình không ưng tí nào. Chưa kể sách IPM đắt khủng khiếp mà giảm giá thì ít. Hi vong sau này có điều chỉnh phù hợp hơn. 


Colorful bắt đầu bằng một cuộc hội thoại giữa một linh hồn và một thiên sứ. Linh hồn ấy đang lơ lửng vô định, không nhớ được bất cứ chuyện gì đã xảy ra với mình thì tự dưng ở đâu chui ra một cậu thiên sứ chúc mừng vì linh hồn ấy đã trúng xổ số, sẽ có cơ hội quay trở lại trần gian, ở trọ trong thân thể một người bất kỳ vừa chết trong vòng tối đa 1 năm. Nếu trong 1 năm này, linh hồn ấy có thể nhớ ra kiếp trước mình đã phạm sai lầm gì, giải quyết được đống hỗn độn do cơ thể chủ này đã gây ra thì sẽ được hóa kiếp, đầu thai làm người. Không được phản kháng lại thiên đàng, linh hồn ấy nhập vào người cậu học sinh cấp hai Makoto và thế là cuộc hành trình của hắn bắt đầu....

[Review có spoil!]

Thực ra lúc bắt đầu đọc mình đã có linh cảm về cái kết của truyện rồi. Và đúng là tác giả đã cho kết theo đúng như những gì mình suy nghĩ. Cũng chính vì thế nên dù nhiều người khen bất ngờ thì mình thấy không đến mức như được ca ngợi. Có lẽ ở độ tuổi của mình, diễn biến truyện như thế đã không có gì lạ để suy đoán. Rõ ràng linh hồn đó phải là Makoto và việc cậu được cho một cơ hội thứ hai để sống tiếp sẽ khiến quyển sách trở nên thân thiện hơn rất nhiều đối với lứa tuổi mới lớn. Nói vậy không có nghĩa là Colourful cũ rích và không có gì đáng để suy nghĩ đâu. Dù mình nghĩ đây sẽ là tác phẩm thích hợp nhất cho thanh thiếu niên từ 14 - 17 tuổi thì ngay cả với những người trưởng thành như mình, câu chuyện vẫn rất thú vị và khơi gợi nhiều cảm xúc trong lành :))

Linh hồn nhờ quyển nhật ký của Makoto mà hiểu rõ lí do vì sao cậu tự tử. Và vì linh hồn ấy vốn là Makoto (chỉ là lúc này cậu chưa nhớ ra gì hết) nên độ trẻ trâu và thiếu suy nghĩ vẫn không hề khác trước tí nào. Cậu ngay lập tức lập lại sai lầm lúc trước, đó là không chịu lắng nghe và quan trọng hơn là không chịu chấp nhận sự thật. Mình hơi lấn cấn tí vì tuổi mình không thể chấp nhận những suy nghĩ nông nổi nhưng vì Makoto chỉ là một học sinh cấp hai nên mình có thể hiểu được. Rất nhiều người từng trải qua giai đoạn tăm tối của tuổi mới lớn ấy, và mình cũng không phải ngoại lệ. Thiếu niên tuổi mới lớn rất dễ xúc động, tự ái cao mà cũng dễ dàng sụp đổ. Bạn thân của mình từng nói "Đấy là cái thời làm gì cũng sai". Đôi lúc ngẫm lại, mình không thể thừa nhận phải đồng tình với ý kiến đó. 

Với Makoto cũng vậy. Khi hình tượng người cha đáng kính và người mẹ mẫu mực bị bóp méo, khi không hiểu tâm tư tình cảm của anh trai mà thấy tủi thân hay khi người mình vô cùng thích lại tầm thường đến không ngờ, cậu đã sụp đổ thật sự. Vì trước đây cho dù cậu nghĩ bản thân mình không có một chút đặc biệt, không còn tự tin với tài hội họa của mình thì cậu vẫn có những con người ấy như một chốn bình yên giữa cuộc đời đầy xô bồ này. Ấy vậy mà những gì tốt đẹp nhất lại ẩn chứa sự thật đầy dơ bẩn và nghiệt ngã. Việc lơn lên trong một môi trường tiêu cực và thờ ơ như vậy, mình không lấy làm ngạc nhiên khi Makoto muốn tự tử. Dù sao cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc 14, 15 tuổi mà thôi. Việc bế tắc và cảm thấy tổn thương đến mức không muốn đối mặt với hiện thực dường như không còn lạ lẫm gì trong xã hội hiện nay rồi nhưng cách tác giả đề cập đến thực tế theo một cách mộng mơ và nhẹ nhàng như vậy khiến người đọc tiếp cận vấn đề đơn giản và dễ dàng hơn rất nhiều.

Việc bố mẹ và con cái không thể hiểu nổi đối phương cũng là chuyện thường ngày như huyện rồi. Có lẽ chưa từng có đứa trẻ nào không có thời điểm oán trách phụ huynh vì quá thiếu thấu hiểu và ngược lại, chưa từng có bậc cha mẹ nào không phiền lòng vì con cái. Cậu bé Makoto thẫn thờ khi mẹ ngoại tình, cha vui sướng khi đồng nghiệp gặp nạn, khi người thương chấp nhận bán thân vì tiền. Nhưng Makoto của quá khứ chưa từng cố làm gì để tìm hiểu, để thay đổi sự thực. Cậu cứ ôm những hiểu lầm, đau đớn ấy trong lòng để rồi bỏ mạng bằng chính đôi tay mình. Khi được tái sinh một lần nữa, cậu vẫn không khá khẩm hơn là bao. Có điều cậu biết mình cần hành động, dù có ngu ngốc đi chăng nữa, để tìm hiểu sự thực. Cậu có cuộc nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ, anh trai, người yêu, thầy giáo và cả cô bé chibi thầm ngưỡng mộ mình. Chỉ có sau những cuộc nói chuyện , con người ta mới trở nên thấu hiểu và có cái nhìn toàn diện hơn để đưa ra quyết định của mình. Đây cũng là một hướng viết rất hay vì xu hướng trong xã hội hiện nay, con người ngày càng rút ngắn những mẩu đối thoại của mình. Mình từng xem một phim nói thế này: "Ngôn từ là thứ vũ khí mạnh nhất". Điều đó hẳn không sai vì chúng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người chỉ nhờ vài ba câu giản đơn. Giống như cái cách Makoto đã tìm ra sự thật giữa chồng chất hiểu lầm, vỡ lẽ ra tình cảm của anh trai cũng như tìm được người bạn đầu tiên cho chính bản thân mình. Tất cả những điều đó giúp cậu có sức mạnh bước tiếp về trước, và quan trọng nhất, biết trân trọng cuộc sống của mình.

Có điều không phải ai cũng may mắn như Makoto, được quay ngược lại lựa chọn sai lầm mà làm lại từ đầu. Việc quên hết mọi ký ức của kiếp trước khiến cậu phần nào gạt bỏ được những gánh nặng trong lòng. Đúng như Makoto nói ở cuối truyện, sống cuộc đời người khác bao giờ cũng dễ dàng hơn là của chính mình. Bởi như vậy, ta mới không cảm thấy sợ hãi mỗi khi đưa ra quyết định, mới không hối hận khi làm sai, không nuối tiếc khi lầm lỡ. Nhưng sống mà không sợ hãi, không phấn khích, không lo lắng cũng không vui mừng thì không phải là sống. Cần phải biết trân trọng từng hơi thở cuộc sống, từng cảm xúc, từng rung động trong đời và trên hết, phải biết lắng nghe để trưởng thành - Đó chính là điều mà Mori Eto muốn sâu sắc truyền tải thông qua câu chuyện của Makoto. 

Nói chung Colourful là một câu chuyện đẹp. Văn phong Nhật Bản nhẹ nhàng, lãng đãng nhưng không hề nhàm chán là một điểm cộng cực lớn. Chưa kể tác phẩm này được viết khá hài hước bằng cách tạo tình huống cho nhân vật thiên sứ khiến tổng thể không bị nặng nề và dễ tiếp nhận hơn. Với những ai đang lớn hoặc đang muốn tìm động lực để bắt đầu lại từ đầu thì đây là một lựa chọn rất tốt. Chí ít mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau chuỗi dài ngày tháng thất bại :)))

Truyện đã được dựng thành anime, mọi người có thể tìm xem cả hai.

Tổng kết: 8/10

Bài đăng phổ biến