[Review] Nhà vua và chàng hề - King and the Clown 2005

Dạo này bị cuồng Lee Jun Ki quá nên tranh thủ viết luôn một bài cho anh. Cá nhân mình chưa xem hết các phim Jun Ki đóng (sẽ cố gắng xem hết trong thời gian ngắn nhất) nhưng có vẻ như King and the Clown chính là đỉnh cao diễn xuất trong sự nghiệp 11 năm của anh. Điều thú vị nhất là dù không được đào tạo bài bản về diễn xuất do thi trượt đại học, xuất thân từ nghề người mẫu, chỉ đóng góp trong một số tác phẩm nhỏ nhưng Lee Jun Ki lại tỏa sáng rực rỡ nhất trong tác phẩm điện ảnh đầu tay của mình. 


Bộ phim Nhà vua và chàng hề sản xuất năm 2005, xoay quanh nhân vật chính Lee Gong Gil do Lee Jun Ki đảm nhận. Thời ấy, Hàn Quốc đang ở giai đoạn suy thoái của một vương triều thối nát. Gong Gil và Jang Saeng vốn là hai chàng hát kép ngoài đường, nay đây mai đó, chuyên diễn kịch chế nhạo nhà vua và phi tần, hoàng hậu để kiếm sống. Tình cờ một ngày đưa đẩy họ bị bắt về diễn trò cho vua xem. Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, cả vua và hoàng hậu lại vô cùng thích thú với vở hài tục tĩu của họ và quyết định giữ đoàn kép lại để mua vui. Và câu chuyện bắt đầu.....

Mình xem phim này các đây khoảng 4 năm rồi. Thời điểm đó thì mình còn hơi kì thị phim Hàn nhưng vẫn quyết định xem thử vì nghe đồn đây là phim có doanh thu cao nhất tại Hàn Quốc. DBSK cũng từng đóng thử một phân cảnh nổi tiếng trong phim trên 1 chương trình truyền hình. Một lý do be bé khác là vì phim có đề tài đồng tính mà mình thì chưa bao giờ xem phim thể loại này nên có chút tò mò. Việc kiếm phim để xem cũng rất khó khăn vì tính mình thích down về máy chứ không xem onl. Lúc đó phim đã ra quá lâu rồi nên lật tung cả mạng lên mình mới kiếm được link torrent, xong lại mất tận mấy ngày mới kéo nổi phim về. 

Thực ra thì ở độ tuổi đó, phim đề tài cung đình rề rà, chậm chạp xen lẫn với những ân oán, chân tình trong đời lồng ghép vào nhau như thế này mình cảm thấy rất khó xem. Những ai thích phim với tiết tấu nhanh, ấn tượng áp đảo, mạnh mẽ thì rất dễ thấy thất vọng khi xem phim này. Mình còn nhớ hồi xem xong mình thấy không thỏa mãn với những gì mọi người ca tụng, kiểu bị làm quá lên ấy, không thấm được nhiều điều. Nhưng sau này khi nghĩ lại, mình mới chợt nhận ra có rất nhiều giá trị phải qua trải nghiệm và độ chín chắn mới có thể hiểu được.

Nói qua một chút về nhân vật Lee Gong Gil. Cá nhân mình nghĩ đây chính là nhân vật đem lại cái hồn cho cả bộ phim. Mọi câu chuyện được truyền tải sau mỗi số phận đều vì Gong Gil mà có biến chuyển đáng kể. Nếu dùng một từ để miêu tả nhân vật này thì đó chính là: "Đẹp". Đẹp từ trong ra ngoài, từ tâm hồn đến phong thái, từ từng cái liếc mắt, nụ cười. Dường như không có bất cứ điều gì xấu xí hay nhơ bẩn hiện hữu ở con người này cả. Cậu cả đời sống lương thiện như thế, dịu dàng như thế nhưng lại vì chính khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của mình mà long đong, lận đận, thậm chí tay phải nhuốm máu để bảo vệ người mình thương. Lee Jun Ki bằng tài năng thiên phú của mình đã thể hiện một Gong Gil vô cùng xuất sắc, thuyết phục. Tại thời điểm đó đến tận bây giờ mình chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành như thế cả. Một vẻ đẹp sửng sốt khiến người ta cảm thấy muốn nâng niu, yêu thương ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật buồn cười vì mình đã chết mê chết mệt hình tượng nam tính ngời ngời của Lee Jun Ki trong Time between wolf and dog, vậy mà xem phim này cứ muốn ôm anh vào lòng mà nựng thôi :)) Cảnh anh hóa trang trong trang phục tuồng mình thấy còn đẹp hơn cả Trương Quốc Vinh năm nào nữa. Vẻ đẹp trung tính cực kì tiêu chuẩn, đậm chất Hàn Quốc quả thực là vô tiền khoáng hậu. Tiếp đến là diễn xuất rung động lòng người dù chưa hề qua trường lớp đào tạo nào làm mình sửng sốt. Diễn bằng ánh mắt là đỉnh cao của nghệ thuật diễn xuất và trong thế hệ diễn viên nam 8x, mình vẫn chưa thấy ai có năng lực hơn Lee Jun Ki hết (Mấy năm gần đây có Song Joong Ki cũng là một người rất giỏi). Tóm lại vai Gong Gil như đo ni đóng giày cho riêng một mình Lee Jun Ki ấy. Một vai diễn xuất sắc của Jun Ki nói riêng và nền điện ảnh Hàn Quốc nói chung. Vai diễn này đã giúp anh đoạt hàng loạt giải Best new actor danh giá, ví dụ như Golden Bell, Blue Dragon,......


Cười lên xinh như một đóa hoa

Đẹp lộng lẫy

Góc nghiêng thần thánh
Mình rất tâm đắc chi tiết Gong Gil giết kẻ truy đuổi Jang Saeng rồi khổ sở, bàng hoàng nhìn đôi tay mình. Rõ ràng trong lòng cậu không bao giờ muốn hãm hại ai, chỉ muốn một đời tiêu dao tự tại nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vòng quay nghiệt ngã của cuộc đời. Cậu giết một người, vì một người. Người được bảo vệ lại trở thành người bảo vệ. Nếu đổi lại, Jang Saeng là người xuống dao thì có lẽ chi tiết này đã không để lại ấn tượng sâu sắc như thế. Điều thú vị nhất là dù Gong Gil đã phạm phải tội lỗi lớn như thế, nhưng cách giải quyết của biên kịch khiến cho người xem cảm thấy không hề nặng nề hay lấn cấn trong lòng. Cảnh Jang Saeng cúi xuống tự tay rửa máu cho Gong Gil khiến mình cảm thấy cực kì xúc động. Giống như thể dù có chuyện gì xảy ra, Jang Saeng vẫn sẽ sẵn sàng làm mọi cách để trả lại một Gong Gil nguyên vẹn, không chút nhơ bẩn như ban đầu vây. Thực sự mình không thể tưởng tượng được cuộc đời Gong Gil sẽ trôi dạt về đâu, nhân cách ấy sẽ bị bóp méo đến đâu nếu không có người đàn ông ấy ở cạnh dẫn đường nữa.

Cảnh hai người vui đùa, chạy trên đồng hoa trắng trải dài đến tận chân trời cứ ngỡ như là báo hiệu cho một tương lai tươi sáng. Ai ngờ đâu lại toàn là những bi kịch nối tiếp bi kịch....

Ở cạnh vua như ở cạnh hổ. Điều đó rõ ràng chưa bao giờ có ngoại lệ dù ở vương triều này hay vương triều khác. Đoàn hát kéo tiến vào cung với hi vọng một cuộc sống no đủ, yên ấm nhưng cuộc đời nào có dễ dàng như vậy. Xem ở phần sau và càng về cuối, người xem có thể cảm thấy khó chịu với sự nhu nhược của Gong Gil nhưng mình không trách cậu một chút nào. Bản chất con người vốn không dễ thay đổi. Gong Gil có thể nhanh nhạy trên sân kịch nhưng không hề khôn khéo, thủ đoạn trong cuộc sống. Cậu sẵn sàng đem bao dung lòng mình ra để hiểu cho nỗi cô đơn, đau khổ của một vị bạo chúa. Cậu đánh cược mạng sống mình để chạm tơí tận nơi đen tối nhất, yếu đuối nhất của kẻ đứng đầu thiên hạ. Giống như một bông hoa tinh khiết, có những người mà riêng sự tồn tại của họ đã là một điều quý giá rồi. Gong Gil với mình chính là một người như thế. Dù thế nào, trái tim cậu luôn luôn hướng về một người, không bao giờ thay đổi. Chính sự dịu dàng, thiện lương ấy mà Nhà vua có thể rơi nước mắt, có thể thanh thản khi nghĩ lại cuộc đời đã qua, và trái tim hắn cũng đau đớn khi biết chân tình của cậu đã thuộc về kẻ khác. Đối với Nhà vua, yêu là chiếm hữu. Đối với Gong Gil, yêu là dịu dàng. Còn với Jang Seng, yêu là bảo hộ. Ba người đàn ông với ba tình cách, ba số phận khác nhau nhưng đều mang trái tim nặng tình cảm. Phim về đề tài đồng tính nhưng cách xây dựng của biên kịch khiến mọi thứ trở nên đẹp đẽ, tinh tế và dễ tiếp cận đến người xem hơn rất nhiều. Gong Gil và Jang Saeng yêu nhau nhưng tình cảm của họ vô cùng chân thành, thuần khiết, ấm áp chứ không hề dính một chút dung tục, ham muốn nhục dục đời thường. Nếu Frozen Flower phản ánh cái xấu xa, ích kỉ, đen tối nhất trong cung bậc cảm xúc của con người thì King and the Clown là bức tranh lớn hơn, sáng hơn, hướng đến cái thiện và những gì tốt đẹp nhất. Không lạ khi năm đó đôi này được trao giải Couple được yêu thích nhất của Blue Dragon :)))

Chuyển sang câu chuyện hậu cung. Sinh ra là chân mệnh thiên tử vốn đã là một sự trói buộc. Có người từng nói Hoàng cung có thể là thiên đường hào nhoáng, nhưng thực chất cũng chỉ là một nhà tù không hơn không kém. Câu chuyện hé mở về cuộc đời Nhà vua khiến bộ phim trở nên có chiều sâu và mang đậm tính hiện thực hơn. Người ta thấy thương hơn là thấy ghét ông. Đó không phải chỉ là câu chuyện của một số mệnh con người mà có lẽ là số mệnh của cả một vương triều, của cả một giai đoạn lịch sử phong kiến với bao nghiệt ngã, trái khoáy và cay nghiệt do chính con người tạo ra nhằm mục đích sinh tồn, đời đời vương giả. Nhưng King and the clown không đơn giản chỉ kể lại sự sụp đổ của một vương triều mà còn đi sâu đến từng ngóc ngách khuất sâu nhất của từng phận người trong cái Hoàng cung đầy hoa lệ. Nơi đó có những vô tình, có những hiểm ác nhưng vẫn còn sót lại chút tình nghĩa giữa người và người. Đó là khi Hoàng hậu nguyện ở lại cùng Nhà vua, điềm tĩnh chứng kiến sự thay đổi lịch sử. Là khi Gong Gil và Jang Seng mỉm cười, cùng nhau diễn lại lần cuối vở kịch lớn của cuộc đời mặc cho phong ba bão tố ập đến.

Cái kết mở dừng lại với lời hứa hẹn của Gong Gil và Jang Seng khiến người xem trăn trở mãi không thôi...

"Kiếp sau huynh muốn làm gì? Một quý tộc ư?"
"Không, không."
"Hay là một vị vua?"
"Cái đó cũng chẳng làm ta thấy hài lòng."
"Thế huynh muốn làm gì?"
"Ta muốn kiếp sau lại làm một kẻ hát rong."
"Đồ mất trí! Huynh lại muốn hủy hoại cuộc đời mình một lần nữa sao?"
"Vậy còn đệ thì sao?"
"Đệ cũng vậy, chỉ muốn làm người hát rong, không hơn không kém."
.....

Đôi mắt của Jun Ki đúng là của trời ban

Tổng kết lại, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố tình cảm và hiện thực chính là thành công lớn nhất của bộ phim. Tác phẩm mang đậm chất kịch, đậm màu sắc dân gian Hàn Quốc dường như đã từ rất lâu rồi mới xuất hiện. Bộ phim cho đến nay vẫn nằm trong top 10 phim ăn khách nhất lịch sử điện ảnh Hàn bên cạnh hàng loạt bom tấn hành động, dã sử khác. Việc quay về với cội nguồn, với những gì chân phương nhất lại chính là điều làm nên sức hút kì diệu cho phim.

Bộ phim thành công đến thế ngoài diễn xuất ấn tượng của 3 diễn viên chính thì còn phải kể đến ca khúc chủ đề Fate do Lee Sun Hee trình bày. Lee Sun Hee là nữ ca sĩ huyền thoại Hàn Quốc với sự nghiệp ca hát tới 30 năm cùng hàng loạt ca khúc đình đám. Cô được mệnh danh là Diva quốc dân, Diva của các Diva với kỷ lục từng đoạt Daesang 10 lần. Khởi nghiệp từ 1986, giọng ca trong trẻo của cô vẫn được giữ tới ngày hôm nay với kĩ thuật điêu luyện được rèn giũa theo thời gian. Ca khúc Fate do chính Lee Sun Hee sáng tác dành tặng cho người chồng đã khuất của mình. Đây cũng là ca khúc nhạc Hàn mình yêu thích nhất từ trước đến nay. Chưa lần nào nghe cô hát mà không khóc:'( Nhờ bài này mà Lee Sun Hee trở thành ca sĩ nữ Hàn Quốc mình thích nhất bên cạnh BoA luôn.

Cả ca khúc như một bài thơ, một bức thư cổ với trình độ lyrics bậc thầy về duyên phận con người và tình yêu chạm đến tận trái tim người nghe. Cách hát của Lee Sun Hee từ từ dẫn vào câu chuyện, day dứt nhưng không quá khoa trương khiến cho bài hát đẹp đẽ, không chút tì vết. Mình đã nghe rất nhiều bản cover rồi nhưng thực sự càng nghe càng thấy sự chênh lệch giữa 1 diva thực thụ và idol. Ngay cả So Hyang với giọng ca đầy nội lực cũng không thể truyền tải trọn vẹn ca khúc này.

Để kết thúc bài này thì mình xin recommend thêm một ca khúc khác của cô: "Meet him among them" nhé. Dạo này bị lậm cổ hay sao mà toàn thích những ca sĩ lâu lắc từ đời nảo đời nào như Lee Sun Hee, H.O.T, Seo Taiji :))))


Bài đăng phổ biến