18/5/16

[Review] Virgin Snow - Tuyết đầu mùa 2007

Không biết có ai như mình không nhưng đôi khi chỉ cần xem khoảng 3-5 phút đầu phim là mình đã cảm nhận được bộ phim có phủ hợp với bản thân mình hay không. Virgin Snow cũng không hề ngoại lệ, ngay khi xem những thước phim đầu tiên mình đã nghĩ rằng đây chính là bộ phim dành cho mình. Và quả thực đã rất rất lâu rồi mình mới xem được một phim điện ảnh tình cảm trai gái đáng yêu thế này. 

Cast: Lee Jun Ki, Aoi Miyazaki
Runtime: 107 mins 
Phim hợp tác sản xuất Hàn - Nhật

Bộ phim kể về cậu trai tên là Min có bố là nghệ nhân làm gốm. Vì bố sang Nhật Bản công tác 1 năm nên cậu cũng sang theo và trở thành du học sinh trong một trường cấp 3. Trong ngày đầu đến Nhật, Min đạp xe đến một ngôi chùa, tình cờ gặp một cô gái tên là Nanae và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi phát hiện Nanae học cùng trường thì Min vô cùng vui mừng và cố gắng làm quen. Sau một thời gian thì Nanae cũng dần có tình cảm với Min và hai người chính thức hẹn hò. Cho đến một ngày Nanae đột nhiên biến mất....

Review có spoil!

Thật ra thì so với những bộ phim tình cảm giật gân khác, Virgin snow có thể hơi nhàm chán đối với một số người vì nó rất ít tình tiết. Nhưng với mình thì đây chính là thể loại phim tình cảm mà mình yêu thích. Ngay cả việc hai nhân vật chính không thể giao tiếp được với nhau vì bất đồng ngôn ngữ cũng đem lại nét thi vị rất riêng trong mối quan hệ của họ. Điểm này làm mình nhớ tới phim "The longest night in Shang Hai" của Triệu Vy và Masahiro Motoki. Nhưng có lẽ chính vì không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ nên họ lại càng chú ý hơn đến biểu cảm và cảm xúc của đối phương - thứ mà rất khó xây dựng được trong xã hội ngày này.

Trước đây mình từng nghe một câu rất tâm đắc thế này: "Con người ta thường ít khi chịu thay đổi bản thân vì bất cứ ai, nhưng khi yêu thật lòng họ lại dần dần tự thay đổi mình vì đối phương lúc nào không hay." Mình thích cách Min và Nanae cùng cố gắng để tiến gần về phía nhau hơn. Min học làm gốm, tiếng Nhật còn Nanae lại chăm chỉ học tiếng Hàn và vẽ tranh. Tất cả là vì một lời hứa sẽ cùng tạo ra một sản phẩm gốm bâng quơ. Mình rất thích cách họ ngoắc tay hứa hẹn - theo cái cách mà dường như chỉ còn tồn tại ở những đứa trẻ. Không cần khoa trương với những hẹn thề đao to búa lớn, chính sự trong sáng và đơn thuần ở mối chân tình của họ thực sự chạm đến tận trái mình theo một cách rất riêng. 

Mình thích cảnh Min bốc đồng nhảy từ trên cầu xuống để lấy lại hộp màu cho Nanae, thích cậu ngớ ngẩn nhờ bạn bè giúp để kiếm tiền mua quà tặng hay dẫn cô bé bỏ học, đi chơi một vòng quanh Kyoto. Nếu Nanae như một tia nắng chiều dịu dàng và ấm áp thì Min giống như tia nắng mai rực rỡ, đầy sực sống vậy. Mình nghĩ chi tiết để Min dẫn Nanae đi tham quan Kyoto rất thú vị. Dù Nanae là người bản địa nhưng lần đầu tiên cô được nhìn, được cảm nhận Kyoto dưới con mắt của một người nước ngoài. Đôi khi cuộc sống là vậy đấy, không phải vì nhìn một sự vật quá nhiều mà cảm thấy nhàm chán. Chỉ là chính bản thân mình phải thay đổi cách nhìn để không mất đi sự tò mò và thích thú, có vậy cuộc sống mới trở nên thú vị được.

Mình thích cách Nanae viết bức thư tiếng Hàn để lại cho Min. Tình yêu đầu đời thiêng liêng nhưng không thể trói buộc ai với tương lai không chắc chắn. Cô bé chúc Min mạnh khỏe "Cho đến ngày hai ta gặp lại." Là tạm biệt nhưng cũng là hứa hẹn cho những ngày về sau. Một cuộc chia tay nhẽ ra đã không buồn đến thế nếu Min đọc được bức thư này.....

Một chi tiết nữa mình thấy rất hay là để họ hoàn thành hết tất cả hẹn ước của mình. Từ làm gốm, học tiếng đến ngắm tuyết rơi đầu mùa. Ngay đầu tiên gặp nhau là trên đất Nhật, sau này gặp lại trên chính đất Hàn. Hai người từ hai quốc gia khác nhau nhưng dù ở Hàn hay Nhật họ cũng đều gặp được nhau. Đây chính là duyên phận chăng? Mình biết phim hơi bị khó tin nhưng biết đâu tin vào những điều khó tin lại giúp người ta đến được với những điều khó tin...Hơi lảm nhảm phải không, nhưng dù thế nào mình nghĩ thật tốt nếu có thể giữ được những niềm tin ngây ngô vào phép màu trong tình yêu và cuộc sống. Không phải năm này thì là năm sau, hay năm sau nữa, hai người yêu nhau nhất định rồi sẽ gặp lại nhau. 


Để dựng nên những thước phim tinh tế và đáng yêu theo một cách rất riêng đến thế này, không chỉ là công sức của biên kịch và đạo diễn mà còn nhờ sự tài tình của hai diễn viên chính. Nói qua một chút về diễn xuất của dàn cast. 2007 là thời điểm Lee Jun Ki tỏa sáng sau giai đoạn đỉnh cao 2005 với bộ phim King and the clown kinh điển còn Aoi khẳng định thực lực qua NanaSukida. Việc kết hợp 2 cái tên đình đám này đã là một yếu tố khẳng định sự thành công của phim rồi. Nhưng diễn xuất của họ mình chỉ có thể thốt lên hai tiếng "Thán phục!". Dĩ nhiên bộ phim có đề tài đời thường và có vẻ như không có gì đặc sắc này không yêu cầu độ sâu trong diễn xuất như các tác phẩm trước của họ. Nhưng cái cách họ thể hiện tính cách nhân vật và tương tác với nhau lại cực kì tự nhiên và tinh tế. Lee Jun Ki là một trong số ít diễn viên nam Hàn Quốc mà mình rất thích vì lối diễn qua ánh mắt rất xuất sắc, để lại ấn tượng vô cùng lớn. Trong phim này anh vẫn phát huy được tối đa tài năng của mình. Nhập vai một cậu học sinh 16, 17 tuổi  khi đã 25 tuổi không phải là dễ nhưng từng biểu cảm của anh đều ánh lên nét tinh nghịch, trong sáng, đơn thuần của lứa tuổi thiếu niên. Kể cả khoảng cách vài năm trong phim cũng được Jun Ki thể hiện rất rõ ràng. Khi gặp lại Nanae ở Hàn, anh trở nên lạnh lùng, trầm buồn hơn rất nhiều so với đầu phim. Còn Aoi, ấn tượng đầu tiên của mình về chị là dễ thương quá. Bình thường mình thấy con gái Nhật rất đáng yêu nhưng cứ có nét gì đó hơi giả tạo nhưng nhìn thấy Aoi cười là mình đổ ngay và luôn. Mình rất thích tạo hình đơn giản, không cầu kì trong phim càng làm bật lên nét đẹp chân phương của chị. Chỉ cần Aoi buộc tóc lên, mặc một bộ đồng phục hay yukata cũng đã xinh lung linh, đánh gục trái tim mình rồi. Qủa không hổ danh là một trong những diễn viên đẹp nhất Nhật Bản. Cách chị diễn trong phim cũng cực kì tự nhiên, từ cười đến khóc, không một chút gượng gạo kì cục như mình hay thấy ở các diễn viên nữ Nhật Bản khác. Chính diễn xuất của Aoi và Junki làm cho bộ phim cực kì nhẹ nhàng, bình yên dù tồn tại những buồn đau, chia ly đầy nước mắt. Thực sự là một sự kết hợp vô cùng tuyệt vời!

Có rất nhiều thứ mình muốn viết về bộ phim đáng yêu này nhưng có lẽ mọi người nên tự xem và cảm nhận. Mình yêu mọi thứ về nó, từ tính cách nhân vật, cách họ yêu nhau, cách sống của tuổi trẻ, sự chân thành của tình bạn, giá trị văn hóa Nhật Bản và Hàn Quốc được truyền tải đến những thước phim cực kì đẹp và lãng mạn tại Kyoto và Seoul. Thích luôn cả soundtrack của nó. Một bộ phim đẹp trọn vẹn từ những phút giây đầu tiên đến cuối cùng!

Đột nhiên xem xong, nhớ lại ước mơ thủa nào của bản thân.

Nhất định một ngày mình sẽ đến được Kyoto....