11/6/16

[Review] Chuyện tình cây sơn trà - Chuyện tình cây táo gai 2010

Bộ phim có tựa đề gốc tiếng Anh là Under the hawthorn tree nhưng vì tên tiếng Việt dịch nhiều kiểu quá nên mình không cho lên title nữa.


Bộ phim kể về cô gái trẻ tuổi Tĩnh Thu từ thành phố đến nông thôn để nghiên cứu, hoàn thành bài tập của mình. Trong chuyến đi đó, cô quen biết một Lão Tam - một anh chàng thanh niên trí thức đang làm việc tại làng. Giữa núi đồi bát ngát, dưới sự chứng kiến của tán cây sơn trà, một mối tình đẹp và trong sáng dần nảy nở....

Mình thấy giới thiệu phim này từ lâu lắm rồi nhưng chưa có hứng xem vì đoán kiểu gì cũng kết không có hậu. Ngay từ cái nước phim nhờ nhờ và cả cái tên phim cũng đã là những dấu hiệu cho sự bồi hồi, suy nghĩ khôn nguôi khi những thước phim cuối cùng kết thúc rồi. Nói chung là đã vào tay bác Trương thì làm gì có phim nào HE, người người nhà nhà hạnh phúc được. 

Phim quay cực kì đẹp với cảnh thiên nhiên dịu dàng, bình dị, đặc tả cuộc sống hồn hậu, chất phác của người dân Trung Quốc những năm 9x. Nước phim đẹp như một tia nắng mai, không khoa trương mà vô cùng tinh tế, lại ẩn chút nỗi buồn phảng phất đem lại cái chất rất riêng cho bộ phim. Đạo diễn phim là bậc thầy Trương Nghệ Mưu nên khen mãi cũng chẳng hết. Tuy nhiên cá nhân mình thấy hơi khó chịu với mấy cảnh mở đầu một chút vì tối quá, theo dõi hơi khó khăn. Ngoài điểm đó ra thì về phần hình ảnh đúng là không có điểm gì để chê.

Review có spoil!

Về nội dung phim thì mình cực ưng cốt truyện này, thích luôn cả tính cách của hai nhân vật chính. Mình rất thích bạn Đậu Kiêu đóng vai Lão Tam (mình thích gọi tên thế này hơn). Không đẹp trai hào nhoáng, bóng bẩy hay cố tỏ vẻ nam tính hoặc baby như các tài tử/diễn viên trẻ khác. Với nét đẹp trẻ trung, rắn rỏi, mộc mạc, Đậu Kiêu đã thể hiện thành công một Lão Tam chân thành, nhiệt huyết, tốt tính và có chút ngốc nghếch trong tình yêu. Anh chính là kiểu mẫu con trai mình thích nhất, rất giản dị, lại biết suy nghĩ cho người khác. Lão Tam gia cảnh bất hạnh, sau lại bị bệnh hiểm nghèo nhưng từ đầu đến cuối anh luôn sống rất lạc quan, rất trọn vẹn. Mình thích tình yêu anh dành cho Tĩnh Thu, không một chút toan tính, bi lụy mà luôn ân cần, săn sóc. Biết cô bị cấm đoán, chịu nhiều ràng buộc, anh chỉ dám đừng từ xa ngắm nhìn, âm thầm giúp đỡ. Sẵn sàng lấy dao chém tay mình để ép Tĩnh Thu đi bệnh viện chữa chân. Biết mình bệnh nặng, anh vẫn vờ như không, không đòi hỏi gì người yêu dù là một nụ hôn đầu. Ngay cả khi được sự đồng ý của Tĩnh Thu, Lão Tam vẫn không làm tới cùng mà chỉ nắm tay trấn an cô. Người con trai tốt như thế, thời nay kiếm đâu ra T_T Cá nhân mình vốn rất ghét kiểu giấu giếm, sống cao thượng như vậy vì đến cuối cùng khi sự việc vỡ lở, người đau đớn, ân hận nhất chính là người còn sống nhưng phim này thì lại khác. Thật may vì Tĩnh Thu không hề vô tư như nữ chính các phim khác mà vẫn canh cánh trong lòng hoài nghi anh bị bệnh. Chính vì suy nghĩ cho đôi bên, không một chiều như vậy nên dù anh ra đi mình cũng không thấy Lão Tam đáng trách chút nào. 

Nói một chút về Tĩnh Thu, mình cũng rất yêu mến nhân vật này. Bác Trương Nghệ Mưu thì siêu giỏi khoản tìm nữ chính đẹp đậm chất Á Đông đặc biệt như kiểu Củng Lợi, Chương Tử Di nên lúc thấy Châu Đồng Vũ mình cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Kiểu vẻ đẹp đúng style của bác ý. Mình không rõ trong phim Tĩnh Thu bao nhiêu tuổi (hình như 18) nhưng Đông Vũ nhỏ con quá nên lên phim nhìn cứ như học sinh cấp hai, cấp ba ấy. Đứng cạnh Đậu Kiêu cao ráo cảm giác hơi lệch tuổi tác một tí. Cơ mà trừ điểm đó ra thì mình cũng phải thán phục mắt nhìn người của bác Trương. Đông Vũ diễn rất xuất sắc, thể hiện thành công nét rụt rè, thuần khiết, trong sáng, hiền lành nhưng thẳng thắn trong tính cách và cách yêu của Tĩnh Thu. Mình mà là con trai chắc cũng thích kiểu con gái đáng yêu như vậy. Như đã nói ở trên mình thích nhất là việc cô không vô tư tin vào lời nói dối của Lão Tam mà quyết tâm tìm anh vì sợ anh bị máu trắng. Tuy nhiên cũng may người cô yêu là Lão Tam chứ nếu là một thằng đểu cán thì chắc hỏng luôn cả tuổi con gái. 

Tương tác của hai nhân vật chính rất tốt. Mình thích nhất cảnh Lão Tam cầm gậy dắt Tĩnh Thu bước qua sông vì sợ cô ngại cầm tay. Hồi xưa mình mệt quá nên thằng bạn cũng cho mình cầm ống tay áo, nó đạp xe đi trước kéo theo xe mình nên rất đồng cảm với tâm trạng Tĩnh Thu lúc này :))) Một cảnh khác rất đẹp nữa là khi hai người cùng ngồi trên xe đạp lúc từ bệnh viện về và lúc chụp ảnh kỉ niệm. Châu Đồng Vũ cười lên nhìn đẹp như thiên thần ấy, tiếc là ngoài đời hình ảnh hơi bị đối lập.



Ngoài ra phim cũng đề cập tới chế độ xã hội Trung Quốc với nhiều bất cập được lồng ghép khéo léo ẩn dưới câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính. Nhưng những nét đấy không quá nổi bật nên mình sẽ không viết gì thêm.

Nói chung là chuyện tình yêu hai người nhẹ nhàng, thâm tình và lãng đãng như tia nắng mai vậy. Cả bộ phim không có một cảnh hôn môi nào nhưng người xem vẫn cảm nhận được chân tình hai người dành cho nhau. Phim không kịch tính, đậm chất thơ nhưng dư âm để lại thì có ấn tượng vô cùng lớn. Chỉ là một mối tình không có gì mới lạ mà xem xong mình cứ ngồi ngẩn ngơ mãi đó thôi. Đề cử cho những ai có cùng gu xem phim tình cảm như mình!

Tổng kết: 8.5/10