[Review] Đóa bạch liên ấy thật xinh đẹp - Chung Hiểu Sinh

Sau Thiên quan tứ phúc thì tận 7 tháng sau mình mới tìm được một bộ đam mỹ tâm đắc thế này. 

Thực ra lúc mới nghe cái tiêu đề, mình không có thiện cảm lắm. Cảm giác truyện sẽ dở dở ương ương, sến súa, tình tiết lẫn hình tượng nhân vật rất vớ vẩn. Hình như ngày xưa mình cũng từng lướt thấy nhưng bỏ qua vì tên truyện nghe chán quá. May sao hôm trước rảnh quá kiên trì đọc thử vài chap, thấy cuốn quá mới đọc tiếp. Xong rồi lại ngạc nhiên vì sao trước đây mình lại bỏ qua một tác phẩm hay như thế.

Truyện kể về thời dân quốc - giai đoạn chiến tranh thế giới thứ 2 diễn ra. Hai nhân vật chính của truyện là Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. 

Diệp Vinh Thu vốn là quý tử của một nhà buôn có tiếng tại đất Trùng Khánh. Do được gia đình nuông chiều từ bé, lại thuộc tầng lớp tri thức nho nhã nên anh lúc nào cũng trọng danh dự, khí tiết của bản thân mình, coi thường tất cả những thành phần lưu manh, côn đồ trong xã hội. Trong thâm tâm anh, anh luôn tự cho rằng bản thân mình vô cùng thanh cao, cao quý hơn người. Đúng chuẩn hình mẫu mấy thư sinh theo đạo Nho ngày xưa ấy, kiểu người có thể chết vì sĩ diện của bản thân và coi tất cả những thị phi của thiên hạ đều không đáng để mình nhúng tay vào. Ấy mà éo le thế nào anh lại bị lão đại giang hồ Hoàng Tam nhìn trúng. Lão ta tìm mọi cách gây khó dễ để ép Diệp Vinh Thu phải khuất nhục, làm người tình của lão. 


Ngược lại, Hắc Cẩu là một tên đầu đường xó chợ đúng nghĩa. Hắn là tay sai do Hoàng Tam cắt cử, cả ngày chỉ có mỗi một nhiệm vụ là trông chừng và báo cáo lại nhất cử nhất động của Diệp Vinh Thu. Hắc Cẩu vốn xuất thân cũng là cậu ấm cô chiêu như Diệp Vinh Thu. Có điều phải chịu cảnh nhà tan cửa tán từ nhỏ nên hắn đã sớm trưởng thành, cứng cỏi hơn người. Nếu mọi người hình dung xã hội Trùng Khánh trong truyện là một lớp học: có người bị bắt nạt, người bắt nạt và người đứng nhìn thì Hắc Cẩu chính là 1 dạng người qua đường, thờ ơ quan sát mọi chuyện diễn ra mà không mảy may tỏ chút thương xót, tội lỗi nào. Cuộc đời hắn vốn đã mất đi ý nghĩa, lý tưởng sống. Ngày qua ngày đều trôi đi tẻ nhạt, vô vị. Mãi đến khi cùng Diệp Vinh Thu trải qua những tháng ngày trốn giặc rồi về sau là tòng quân, hắn mới dần tìm được cảm giác sống như một con người thực sự.

Trước hết thì mình cực kì ưng tính cách hai nhân vật chính. Khác với các bộ truyện khác khi mà công hay thụ thường có những mặt phi thường, tính cách quyết liệt hoặc quá si tình đến mức khó tin thì Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu được xây dựng đời thực hơn rất nhiều. Mình biết rất nhiều người ghét Diệp Vinh Thu vì thể chất lẫn tinh thần của anh đều yếu đuối, phụ thuộc vào Hắc Cẩu quá nhiều. Nếu truyện ở thời hiện đại thì mình có khi cũng ghét nhưng đặt vào thời đại chiến tranh đấy, mình lại thấy cực kì hợp lý. Một người đàn ông sĩ diện cao như anh lại bị một tên đàn ông khác công khai vũ nhục thì phải chịu biết bao tủi thân, uất ức chứ. Nên nhớ đây là năm 193x, mọi tư tưởng đều cực kì bảo thủ. Anh lại còn là một tên tri thức, luôn tự coi bản thân mình thanh cao, không ai với tới được nữa. Ấy thế mà hết lần này đến lần khác bị thất thố, rơi vào thảm cảnh, ê chề mặt mũi. Với tính cách đấy thì nói thật, nếu chiến tranh không xảy ra làm chuyện ngoặt sang một hướng khác thì không sớm thì muộn chắc chắn anh sẽ chọn cách tự tử. Anh từ nhỏ đã được ở trong nhung lụa, không chịu được khổ đau. Bị người ta ép tòng quân dĩ nhiên cảm thấy không phục. Giống như tầng lớp thư sinh ngày xưa luôn nghĩ chuyện đánh trận là trách nhiêm của dân đen, của những kẻ làm lính, Diệp Vinh Thu cũng không hề khác biệt. Anh cũng giống hàng vạn người thủa đó, cho rằng chiến tranh với mình không hề can dự. Chỉ mong được sống bình yên với gia đình mình, còn lại mặc kệ nhân tình thế thái. Chính vì tác giả xây dựng một Diệp Vĩnh Thu cực kì đời thường và sát thực tế như thế nên mình lại càng thấy thuyết phục và rung động nhiều hơn khi chứng kiến những chuyển biến trong tâm lý nhân vật này về sau. 

Hắc Cẩu cũng là một người rất bình thường. Dù tài giỏi nhưng không đến mức xuất thần, lừng lẫy khủng khiếp gì. Hắn cũng có những mặt ích kỉ, tàn nhẫn, vô tình, yếu đuối rất thường. Cả cuộc đời hắn những điều ý nghĩa nhất có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không ngoa khi nói rằng Diệp Vinh Thu đã cứu vớt Hắc Cẩu. Chính sự yếu đuối, bấu víu của anh đã tình cờ cho hắn một cái đích để cố gắng, để nỗ lực tiến về phía trước. Ban đầu chỉ đơn giản là muốn đưa Vinh Thu về Trùng Khánh gặp lại gia đình, cuối cùng hắn lại muốn tòng quân, đánh giặc, bảo vệ Tổ Quốc và cũng là bảo vệ Vinh Thu suốt đời này. Mình thích tính cách của nhân vật này vô vô vô cùng!!!! Lúc đánh nhau thì tàn nhẫn, lạnh lùng, còn lúc bên Diệp Vinh Thu lại là một trời ôn nhu, chân tình. Bên cạnh khía cạnh dịu dàng, ấm áp, Hắc Cẩu còn có mặt tưng tửng, lưu manh nữa. Đọc mấy đoạn hội thoại hắn đùa giỡn Diệp Vinh Thu đáng yêu cực kì ý. Ví dụ đoạn bên dưới:

Hắc Cẩu nắm tay anh lên đưa tới miệng cắn một cái: “Vậy anh có chịu ở bên tôi không?”

Diệp Vinh Thu làm bộ muốn rụt tay về: “Không chịu.”

Hắc Cẩu lập tức đè anh xuống, hôn lên má trái anh một cái: “Không chịu?”

Diệp Vinh Thu vùng vẫy lau nước bọt trên mặt mình: “Không chịu.”

Hắc Cẩu lại hôn lên má phải: “Thật sự không chịu?”

Mặt Diệp Vinh Thu đỏ bừng, tiếp tục giãy giụa: “Thật sự không!”

Hắc Cẩu chống tay bên người anh, hắn nâng người nhìn anh một hồi, cuối cùng thản nhiên nói: “Không chịu thật? Vậy quên đi. Coi như tôi chưa nói gì.”

Diệp Vinh Thu sửng sốt một hồi, sừng sộ nhìn hắn đăm đăm không lên tiếng.

Hắc Cẩu lại chống người lên một chút: “Coi như không có gì nhé?”

Diệp Vinh Thu ngầm có dấu hiệu phát hỏa.

 Bạn Diệp Vinh Thu thì hơi tsundere tí, kiểu nghiện nhưng ngại, thích người ta chết đi được còn bày đặt ra vẻ ấy. Đọc đoạn bạn ấy khổ não vì không hiểu sao bản thân lại thích một người tưng tửng, cà lơ phất phơ mà buồn cười. Tác giả viết khéo nên mình không cảm thấy khó chịu với tính biệt nữu tí nào hết, chỉ thấy buồn cười với đáng yêu thôi ý. Mà chắc Hắc Cẩu cũng thấy thế nên suốt ngày trêu con người ta :))) Với cả mình thích vì ở những thời khắc quan trọng thì Diệp Vinh Thu cực kì quyết đoán, thẳng thắn. Như là lần đầu của hai người này. Nếu Diệp Vinh Thu mà không mở lời trước thì không biết đến lúc nào hai người này mới tiến thêm được bước nữa. Mà bạn ấy cứng mồm thế thôi chứ thực tế hành động lại ngoan ngoãn, dung túng Hắc Cẩu lắm. Không phải dạng vùng vằng, dở hơi, lắm chuyện đâu.

Về tình cảm của hai người thì chắc viết mãi cũng không hết được sự tâm đắc của mình. Tình yêu thời chiến, nghe là đã biết nhiều sẽ cảm động và sâu sắc đến nhường nào rồi. Hai người mất đến gần 10 năm mới có thể có cái kết hạnh phúc bên nhau. Tác giả miêu tả tâm lý và diễn biến hành động nhân vật siêu khéo ấy, đọc thích lắm. Mình thích những nụ hôn hay cái nắm tay, cái ôm vụng trộm giữa tiền chiến của hai người. Thích một Hắc Cẩu nặng lời nhưng nhẹ dạ, nghe tin Vinh Thu vào vùng nguy hiểm là vội vàng đi sau bảo vệ dù trước mặt người ta thì tỏ vẻ lạnh lùng. Rồi cả những năm tháng Hắc Cẩu cõng Vinh Thu đi từ thôn này đến thôn kia, lao đầu vào kiếm tiền chăm anh ốm nặng. Trời nóng nhiều muỗi, hắn cởi áo dụ muỗi đốt mình để Vinh Thu có giấc ngủ ngon. Trời lạnh, biết anh không chịu được, hắn ôm anh vào lòng nhưng lại nói "Tôi lạnh, để tôi ôm một chút." Những hành động của Hắc Cẩu vốn dĩ cũng không phải to tát như  dùng tính mạng, sự nghiệp cả đời để hi sinh như các anh công khác, nhưng chính cái giản dị, đời thường ấy lại làm mình thấy thổn thức, rung động vô cùng. 

Nếu Vinh Thu là góc nhỏ ấm áp, ngọt ngào của Hắc Cẩu thì Hắc Cẩu chính là người hùng, là chấp niệm cả đời của Vinh Thu. Nửa đầu của truyện, mình chỉ thấy việc anh lúc nào cũng dựa dẫm, ỷ lại vào hắn rất đáng yêu, đơn thuần thì nửa sau của truyện anh lại làm mình ngạc nhiên với những suy nghĩ sâu sắc, vô cùng thâm tình. Nếu một ngày người hùng trong lòng bạn đột nhiên biến thành kẻ xấu, làm đủ loại chuyện đại nghịch bất đạo, bị cả thế giới căm ghét thì bạn còn thích người ta nữa không? Bạn biết câu trả lời của Vinh Thu là gì không?

Diệp Vinh Thu hét to, giọng anh vốn không lớn, tiếng lại khàn khàn, giống như phải dùng hết khí lực để nói ra: “Anh tìm cậu ấy tròn năm năm, cuối cùng biết được cậu ấy còn sống, sống người không ra người quỷ không ra quỷ! Anh sợ, không thể tưởng tượng nổi năm năm qua cậu ấy đã phải trải qua những chuyện khổ cực gì mà có thể khiến cậu ấy thay đổi, đến ngay cả anh cậu ấy cũng không thể nói thật ra! Anh sợ, năm năm qua cậu ấy phải chịu khổ, khổ đến không thể nói ra, khổ vì có rất nhiều chuyện đại sự cần làm! Anh sợ năm năm này cậu ấy vẫn sống, nhưng đột nhiên lúc này lại chết đi, mà đến khi cậu ấy chết rồi anh vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì! Anh sợ, sợ cái gì mình cũng không biết!!

Đọc đến đây mình cực kì bất ngờ luôn ấy. Vì thực sự phải yêu và tin đối phương đến mức nào mới có thể nghĩ vậy chứ. Nếu là người khác có khi chỉ thất vọng, đau buồn, dằn vặt. Mấy ai có thể lo lắng, đau khổ đứt gan đứt ruột vì người yêu có thể đã chịu qua những chuyện tồi tệ thế nào mới buộc phải thay đổi đến như thế chứ. Phải nói là cực kì nể phục tác giả vì cách miêu tả tâm lý nhân vật trong truyện này. Vô cùng xuất sắc!

Ngoài ra có 1 đoạn mình rất ấn tượng nữa. Là khi Hắc Cẩu cõng Vinh Thu hỏi anh muốn đi đâu xong anh nghĩ "Đi đến nơi nào chỉ có hai chúng ta thôi." Một câu ngắn gọn như thế thôi nhưng chất chứa biết bao cảm xúc bên trong.

Ngoài chuyện tình yêu ra thì tác phẩm còn làm bật lên được tình yêu Tổ Quốc, lý tưởng trong quân đội nữa. Nói chung vì mình ghét Tàu nên đọc cũng hơi lấn cấn tí tẹo. Nhưng đúng là dù dân tộc nào thì cũng đều có 1 điểm chung là tình yêu Tổ Quốc. Đọc xong lại muốn tìm hiểu thêm về lịch sử nước nhà. Xong rồi cảm ơn trời đất vì mình được sinh ra trong thời bình nữa. Mấy đoạn Hắc Cẩu chịu nhục, nhẫn nhịn sự khinh ghét của cả thiên hạ để làm tròn vai gián điệp. Rồi cả đoạn cuối lúc Hắc Cẩu nguy hiểm suýt chết, Diệp Vinh Thu run rẩy, đau đớn nghĩ về lúc hai người hứa hẹn nhau sau khi chiến tranh kết thúc sẽ cùng về Trùng Khánh, sống một cuộc sống bình dị cảm động dã man luôn ấy. Thật hiếm có tác phẩm nào khiến mình khóc được như thế này luôn.

Ngoài lề một chút về mối tình tay ba Cố - LV - QV. LV với Cố Tu Qua là tình cảm khắc cốt ghi tâm, tín nhiệm tuyệt đối, dù chết cũng không nề hà. Chỉ tiếc đến khi chết rồi, Cố Tu Qua cũng không bao giờ biết được những lời cuối cùng anh muốn nói là gì. Mọi người nói Cố Tu Qua tra nam nhưng mình thì không nghĩ vậy. Đúng là tình cảm của anh dành cho LV có đôi chút lợi dụng, nhưng chắc chắn là có yêu, có tín nhiệm. Chỉ là khác với LV và QV, Cố Tu Qua đặt sự nghiệp đấu tranh lên đầu. Anh có dã tâm lớn, dù dùng thủ đoạn nào đi nữa cùng là vì đại cục. Làm thủ lĩnh chưa bao giờ dễ dàng, chiến tranh lại vốn tàn nhẫn. Đọc đến đoạn anh biết mình đã mất LV, mất cả trận chiến, gào khóc to một tiếng "Đánh" rồi quay lại liều mình với quân Nhật, mình thực sự thấy đau lòng. Còn QV với LV là yêu đơn phương, tuyệt đối hi sinh. Cả truyện không có bất kì chi tiết nào thể hiện tình cả của QV, mãi cho đến câu cuối cùng anh nói với Cố Tu Qua: "Anh biết lý do vì sao tôi ở lại đây mà" rồi lao đầu vào chỗ địch để tìm LV, người đọc mới vỡ lẽ. 

Để có 1 tác phẩm ấn tượng như vậy chắc chắn phải nhờ một phần không nhỏ của dịch giả. Văn phong, câu từ lựa chọn cực kì tự nhiên, mượt mà. Hiếm có một tác phẩm nào mình ưng về câu từ, cách hành văn như truyện này đến vậy (Trước giờ mảng hiện đại, cận đại chắc chỉ có Kim bài đả thủ).

Mọi người có thời gian nên đọc nhé ạ. Thật may vì mình đã không bỏ qua tác phẩm này.

Bài đăng phổ biến